Chương 11: Ngươi cách xa ta ra một chút

Số lượng tấm ván gỗ tương đối đã nhiều, cần chia ra nhiều lần để mang trở về.Lâm Hoãn Hoãn nhìn Bạch Đế nói: "Huynh một ít về trước đi, ta sẽ ở đây trông chừng số còn lại."

Bạch Đế không muốn: "Ở trong rừng rậm rất nguy hiểm, ta không thể để lại ngươi một mình ở đây, mấy tấm ván gỗ này không cần trông chừng, sẽ không bởi ăn trộm!"

"Không được, những tấm ván gỗ này đều là huynh nỗ lực cắt ra, ta không thể để nói trộm đi được!"

Lâm Hoãn Hoãn nói làm trong lòng Bạch Đế rất ấm áp, bất đắc dĩ mà nhìn nàng: "Thật là không thể nói lại nàng."

Hắn ôm Lâm Hoãn Hoãn ngồi lên trên cây, sau đó đem xương và một túi quả ngọt nhét vào trong ngực nàng.

"Nàng ở đây đừng có đi đâu cả, ta rất nhanh sẽ trở lại."

Lâm Hoãn Hoãn gật đầu đồng ý: "Ta biết rồi."

Bạch Đế chở những tấm ván gỗ rời đi.

Lâm Hoãn Hoãn ngồi một mình trên cây, nàng lấy quyển sách da dê ra, vừa ăn quả ngọt vừa đọc sách.

Nàng đã ăn đến quả ngọt thứ ba, có một con nhện hoa lớn trừ trên trời rơi xuống mặt quyển sạch da dê.

Con nhện này dài khoảng chừng dài hơn một mét, cả người kín những vằn đỏ, nó mở miệng ra đầy máu, nhào tới chỗ Lâm Hoãn Hoãn.

"A." Lâm Hoãn Hoãn bị doạ chạy trốn, một tay ôm lấy thân cây, trực tiếp ngã xuống.

Cách ở đó không xa Sương Vân thấy tình huống như vậy, che lấy tai chưa kịp biến hình chạy tới, vững vàng ôm lấy được Lâm Hoãn Hoãn.

May mắn thoát một kiếp, Lâm Hoãn Hoãn nhẹ nhàng thở một hơi.

Nàng thấy người đã cứu mình chính là Sương Vân không kìm được hai mắt mở to: "Sao lại là ngươi?"

Sương Vân hừ lạnh.

Lâm Hoãn Hoãn thấy thái độ của tên này rất thiếu đánh, nhưng vừa nãy đối phương vừa cứu nàng, nàng lại ngượng ngùng không nói thêm gì, chỉ có thể đẩy ngực hắn: "Ngươi thả ta xuống."

Sương Vân cảm giác được giống cái trong l*иg ngực mềm mại như bông, còn có một cỗ hương thơm nhàn nhạt, bị nàng đυ.ng ở trong ngực khiến l*иg ngực hắn phập phồng kịch liệt.

Đây chính là lần đầu tiên hắn ôm giống cái.

Cảm giác được hơn nhiều so với tưởng tượng.

Hắn có chút luyến tiếc không muốn thả nàng xuống, nhưng cuối cùng vẫn buông lỏng tay ra.

Lâm Hoãn Hoãn vừa mới để chân xuống đất, liền nhanh chóng lui lại hai bước, kéo xa khoảng cách với hắn.

Không chờ nàng cảm ơn, đột nhiên liếc nhìn kéo nàng kéo sang một bên.

Một con nhện hoa lớn nhảy xuống, rơi đúng chỗ Lâm Hoãn Hoãn hồi nãy đứng.

May mắn nàng được Sương Vân kéo đi, bằng không nàng và con nhện này sẽ đυ.ng nhau.

Con nhện hoa rơi xuống được một lúc, lập tức nhào đến chỗ Sương Vân đánh!

Sương Vân không sợ hãi một chút nào, trực tiếp biến về hình sói, móng vuốt sắt bén đánh quá, trực tiếp đánh con nhện hoa chảy máu.

Con nhện phát ra tiếng kêu thê lương.

Nói đã hoàn toàn bị chọc giận, giơ tám đôi chân thon dài lên, liền mạng muốn báo thù Sương Vân.

Một nhện một sói đánh nhau kịch liệt.

Lâm Hoãn Hoãn lần đầu tiên nhìn thấy hình thú của Sương Vân.

Nàng biết hắn là sói, nhưng không biết lông hắn màu ngân bạch, không chứa một màu sắc tạp chất, toả sáng đến mức giống như ánh trăng, xinh đẹp đến mức không thế tưởng tượng được!

Con nhện đỏ tuy rằng rất xảo quyệt, nhưng sức mạnh của Sương Vân lại mạnh hơn, cuối cùng con nhện hoa bị Sương Vân đánh ngã trên mặt đất, chiếc bụng tròn vo bị móng vuốt cào đến tróc thịt, máu màu xanh biếc chảy đầy đất.

Lâm Hoãn Hoãn nhìn có chút buồn nôn.

Nàng di chuyển tầm mắt, cẩn thận nhìn trên người Vân Sương, từ đáy lòng mà nói: "Cảm ơn ngươi đã cứu ta."

Sương Vân cười nhạo: "Nói cảm ơn bằng miệng thì có ích gì? Ta yêu cầu ngươi dùng hành động thực tế để báo đáp ta!"

"A?"

Sương Vân cúi đầu gần nhìn nàng, cười nói: "Không bằng ngươi mở hai chân ra, cho ta chơi một hồi?"

Lâm Hoãn Hoãn lập tức tức giận đến mức mặt đỏ bừng.

Cái tên là tên biếи ŧɦái!

Nàng nắm chặt tay, ánh mắt phẫn nộ mà trừng hắn: "Ngươi lần trước khi dễ ta, lần này ngươi cứu ta, xem như hai chúng ta huề nhau!"

Sương Vân thản nhiên không để ý mà quơ quơ cái đuôi: "Nếu đã huề nhau, tại sao ngươi còn ở đây? Muốn xem ta sẽ bị làm sao?"

"Ngươi, ngươi đúng là đáng ghét!"

Lâm Hoãn Hoãn liền quay đầu chạy đi.

Chờ lúc nàng đã chạy xa, Sương Vân mới từ từ bò lên, để lộ ra một chi, móng vuốt đã dính đầy máu đen của nhện.

Này chính là dính phải máu độc, móng vuốt đã bắt đầu biến thành màu đen.

Đôi mắt màu lục đậm của Sương Vân rũ xuống, cười chế giễu.

Không nghĩ tới ngày thường hắn giống hung thần ác sát, cuối cùng lại chết ở trỏng tay một con nhện!

Nếu tộc nhân mà biết, khẳng định sẽ cười nhạo hắn!

Hắn nhắm hai mắt lại, chuẩn bị nghênh đón cái chết.

Xa xa bỗng nhiên vang lên tiếc bước chân.

Sương Vân lập tức mở mí mắt lên, nhìn theo nơi phát ra tiếng, nhìn thấy tiểu giống cái vốn dĩ đã đi xa nhưng lại chạy quay lại!

Trong lòng hắn bỗng nhiên nổi lên một cỗ cảm xúc phức tạp.

Nhưng ngữ khí của hắn thì rất đáng ghét.

"Ngươi vì sao lại quay về đây? Không phải đã nghĩ thông suốt, định quay lại làm gì ta?"

Trên tay nàng cầm da dê và một ít thảo dược, đang định xoay người rời đi, đột nhiên cảm thấy Sương Vân nhìn có gì đó không đúng.

Lâm Hoãn Hoãn chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn đi tới: "Ngươi bị làm sao vậy?"

Sương Vân liếc mắt nhìn nàng một cái: "Ngươi tới gần vậy làm gì? Ngươi chẳng lẽ không biết ta ghét giống cái nhất sao?"

Lâm Hoãn Hoãn trợn mắt nhìn hắn, nếu không phải tên này vừa cứu nàng, nàng thật muốn lấy lá cây nhét vào trong miệng đáng ghét của hắn.

Tuy rằng Sương Vân nỗ lực giấu đi móng vuốt, nhưng vẫn bị đôi mắt sắc Lâm Hoãn Hoãn phát hiện bất thường.

Nàng hỏi: "Có phải ngươi đã bị trúng độc hay không?"

Sương Vân quay mặt đi: "Chuyện đó không liên quan đến ngươi!"

Lâm Hoãn Hoãn nhìn kỹ lại móng vuốt của hắn, nhưng lại bị hắn dùng đuôi đẩy ra.

"Ngươi cách xa ta ra một chút!"

Lâm Hoãn Hoãn liếc mắt trừng hắn một cái, sau đó ôm túi đồ và quyển sách da dê chạy đi xa.

Sương Vân thấy nàng đã dứt khoát chạy đi, đầu không ngoảnh lại, trong lòng hắn dâng lên một cỗ thất vọng.

Quả nhiên, các giống cái đều máu lạnh vô tình giống nhau.

Mặc dù vì các nàng mà trả giá bằng mạng sống các nàng sẽ không lưu lại một chút tình cảm nào.

Đôi mắt màu lục nhanh chóng ảm đạm, da lông màu bạch ngân được bao phủ một luồng khói đen, trở nên mất đi ánh sáng.

Phụ thân của hắn vì một giống cái mà đã chết.

Hiện tại hắn cũng muốn dẫm lên vết xe đổ đó.

Huy rằng không có cam lòng, nhưng cẩn thận nghĩ lại, kết quả lại tựa hồ rất hợp lý.

Là hắn tự nguyện, người cũng là hắn cứu, nếu chết cũng xứng đáng!

Sương Vân bắt đầu trở nên mất nhận thức, trước mắt dần dần mơ hồ, thân thể càng ngày càng lạnh.

Hắn biết, mình sắp chết......

Ngay lúc này, hắn không can tâm sinh ra tuyệt vọng.

Lâm Hoãn Hoãn vừa ôm thảo dược chạy về.

Thấy lúc này Sương Vân đã sắp rơi vào hôn mê, rơi vào nguy hiểm.

Lâm Hoãn Hoãn ngồi quỳ trước mặt hắn, nàng dùng dao cẩn thận cắt ở móng vuốt hắn, để máu độc chảy ra, sau đó đem những thảo dược được giã ra, đắp đều lên miệng vết thương.

Nàng cắt tấm da thú, cẩn thân băng bó lại miệng vết thương hắn.