Chương 14: Quỷ gió thổi

Ỷ Mộng cũng tiếp tục kể lại những gì đã trải qua. Nàng cố ý nói nhanh một chút, giống như nói xong cho nhanh thì những chuyện như ác mộng này sẽ không tới quấy rầy tâm tình nàng nữa.

– Khi chúng ta đang muốn rút lui, chợt nghe cửa kêu két một tiếng, hé ra một khe hở, ánh sáng mãnh liệt chiếu vào. Sau đó nghe được một tiếng kêu thảm thiết, đột ngột ập đến, giống như muốn đâm màng nhĩ người, cắt vào trong đầu.

Tay của Ỷ Mộng lại đặt lên ngực, mềm yếu vô lực, hai gò má và vai dưới nắng sớm chiếu vào trắng như sương như tuyết. Nhϊếp Thanh ngẩng đầu nhìn, lại không dời mắt đi, mặt xanh như chuối tây.

– Chúng ta vừa kinh vừa sợ, nhưng nghe tiếng kêu thảm, vẫn muốn ở lại xem thử kết quả thế nào.

Mọi người cũng nghĩ như vậy.

Ỷ Mộng lại nói:

– Thế nhưng lại không chỉ có một tiếng kêu, mà là một tiếng tiếp một tiếng, rất rất nhiều nhiều tiếng kêu gào.

Trương Thiết Thiết nói tiếp:

– Rất nhiều âm thanh đang kêu gào, hét thảm, quyết không phải một người, cũng không chỉ một nơi, nhưng đều từ lòng đất truyền đến. Tiếng kêu khóc, rít gào liên miên không dứt, từng tiếng thê lương, giống như muốn kêu rách thính giác của chúng ta, chấn vỡ buồng tim.

Sắc mặt Ỷ Mộng tái nhợt, nói:

– Chúng ta nhìn về phía Mịch Hoan. Lúc này ngàn vạn tiếng kêu thảm đột nhiên dừng lại, trong miếu nhất thời yên tĩnh đến cực điểm. Mồi lửa đã tắt, chỉ còn lại một một tia sáng từ khe hở của cửa miếu rọi vào. Ngũ Liệt Thần Quân cũng ngây người ở đó, chỉ chỉ xuống dưới đất.

Hà Phạm hỏi:

– Dưới đất?

Bạch Khả Nhi nhắc nhở hắn:

– Dưới đất chính là hầm mỏ.

Trương Thiết Thiết cũng nhắc nhở:

– Mãnh Quỷ miếu được xây ở lối vào hầm mỏ.

Gương mặt Hà Phạm lập tức giống như ăn phải một quả trứng gà thúi:

– Ngươi muốn nói… những tiếng kêu thảm kia là đến từ âm hồn đã hi sinh trong hầm mỏ, đồng loạt kêu gào?

– Ta không biết.

Bạch Khả Nhi nhún nhún vai, nuốt nước miếng một cái:

– Ta cũng chưa từng đến đó.

– Nói như vậy, Mãnh Quỷ miếu thông đến cửa ra vào hầm mỏ.

Trần Nhật Nguyệt lẩm bẩm:

– Như vậy chẳng phải đã thành quỷ môn quan?

Mọi người đều yên tĩnh lại.

Nếu gặp phải tình cảnh như vậy, ngươi sẽ làm gì?

Tam Kiếm Nhất Đao Đồng đều giống như đang tự hỏi.

Bốn câu hỏi đều tương tự.

Đáp án cũng như vậy.

Chỉ có một chữ… chạy.

Chạy là thượng sách.

Ỷ Mộng quả nhiên nói:

– Chạy.

Trương Thiết Thiết nói tiếp:

– Chúng ta lập tức rút lui.

Ỷ Mộng nói:

– Chúng ta đi đẩy cửa, nhưng đẩy không ra, lại dùng sức cạy cửa miếu, không ngờ nhìn thấy một gương mặt, hai bên đều giật nảy mình.

Trương Thiết Thiết nói:

– Rất giật mình.

Ỷ Mộng nói:

– Hóa ra trước cửa là Kiếm Bình, cô ấy cũng bị chúng ta làm giật mình.

Trương Thiết Thiết nói:

– Cô ấy vốn canh giữ ở bên ngoài, chợt phát hiện cửa miếu đóng lại, cho rằng chúng ta ở bên trong đã xảy ra chuyện gì, bèn dùng tay đẩy cửa, nhưng đẩy không ra, lại dùng ngón tay để cạy, chỉ cạy được một khe hở, không mở ra được. Sau đó chợt nghe tiếng rít gào kêu thảm, cô ấy mới dán mắt đến khe hở nhìn vào bên trong, lại vừa lúc có một cơn gió lạnh thổi tới. Cô ấy bị thổi trúng, rùng mình một cái, nhất thời giống như mất hồn, ngây ra. Sau đó chúng ta đột nhiên ào ra, khiến cô ấy bị kinh hãi.

La Bạch Ái khẩn trương hỏi:

– Sau đó thế nào?

Ỷ Mộng có vẻ mơ màng:

– Còn thế nào nữa? Chúng ta lập tức rời khỏi.

– Rời khỏi?

Dáng vẻ La Bạch Ái giống như không thể tin:

– Không trở lại điều tra rõ ràng, xem thử rốt cuộc là quái vật gì đang kêu sao?

– Muốn tra thì ngươi đi mà tra!

Trương Thiết Thiết thở ra nói:

– Chúng ta giống như từ quỷ môn quan chạy ra được, cũng không muốn rơi vào địa ngục một chuyến nữa.

La Bạch Ái có vẻ khinh miệt:

– Các người cứ trở về như vậy sao?

– Còn không dễ dàng như vậy.

Trương Thiết Thiết nói:

– Chúng ta chạy vội vàng, nhưng đến quỷ môn quan thì vẫn xảy ra chuyện.

Vô Tình lại nhíu mày:

– Quỷ môn quan?

– Đúng.

Ỷ Mộng hơi ngẩng cằm lên, dùng đầu ngón tay chỉ về một nơi nhỏ hẹp trên đỉnh Nghi Thần phía xa, nói:

– Chỗ đó chính là quỷ môn quan. Người ở nơi này nhìn thì không cảm thấy gì, nhưng đi đến chỗ đó, bên trái là vách núi thẳng đứng, phía dưới là dốc đứng, đường nhỏ chật hẹp, chỉ có thể nhón chân bước đi. Hơn nữa trên đường đá nhọn san sát, những mỏm đá kỳ quái lởm chởm, một khi sẩy chân trượt xuống thì không có đường sống. Càng đáng sợ là có một đoạn đường, bên dưới là khe núi sâu thẳm, lại có một chiếc cầu độc mộc thông lên núi, chẳng biết là do người nào xây. Trải qua năm này tháng nọ, cầu đã chật hẹp chỉ đủ đặt một chân, rêu xanh mọc quanh gỗ, nhiều chỗ mục nát, lại không biết vì sao, nơi đó hàng năm đều tràn ngập bụi bặm hay là mây mù quái dị gì đó, không thấy rõ chỗ đặt chân. Bất kể lên núi hay xuống núi đều phải đi qua nơi đó. Lúc chúng ta lên núi, đi qua chỗ đó cũng phải vô cùng cẩn thận, vất vả lắm mới suýt soát qua được.

Vô Tình ngẩng đầu nhìn một lúc, dùng ngón tay chỉ vào hư không:

– Ở chỗ đó sao?

Ỷ Mộng cũng dùng tay chỉ vào khoảng không:

– Chính là ở chỗ đó.

Đón nắng sớm chiếu vào, ngón trỏ của Ỷ Mộng nhỏ nhắn, vô cùng xinh xắn, mang theo một chút vẻ đẹp mẫn cảm, nước da tuy tái nhợt, nhưng trong ánh mặt trời ấm áp, loáng thoáng có thể thấy màu máu hồng hào, trong làn da sáng bóng mềm mại là những mạch máu đang phập phồng.

Chợt nghe Nhϊếp Thanh khẽ kêu một tiếng. Mọi người nhìn sang, trông thấy chóp mũi của hắn đang chảy xuống hai hàng máu.

Máu tươi.

Hà Phạm kinh ngạc:

– Ngươi làm sao vậy?

Trong mắt Vô Tình lại có vẻ vui mừng:

– Màu hắn chảy ra đã hoàn toàn chuyển thành màu đỏ rồi.

Máu chuyển thành đỏ, độc đang dần biến mất, xem ra tinh thần của Nhϊếp Thanh đã tốt hơn nhiều, râu dưới cằm hắn nhanh chóng mọc ra, thậm chí có thể loáng thoáng nghe được tiếng vải rách.

Có thể sinh trưởng chính là sống.

Lúc trưởng thành sẽ tràn đầy sinh cơ.

Nghe Vô Tình nói vậy, mọi người mới yên lòng hơn.

Hà Phạm lòng dạ thiện lương, vẫn cảm thấy lo lắng:

– Nhưng hắn đang chảy máu.

Vô Tình nói:

– Hắn chảy máu như vậy, không phải là chuyện xấu.

Khóe mắt của chàng dường như có ý cười.

Nhϊếp Thanh mặt vẫn xanh xao, nhưng trong mắt giống như cũng có ý cười:

– Đại bổ đầu đúng là biết tâm ý của ta.

Hắn đã có thể lên tiếng, nói chuyện đã liền mạch lưu loát hơn, những giọng nói vẫn the thé khó nghe như trước, giống như một con quỷ treo cổ đang rít gào gặm xương tủy.

Vô Tình cúi xuống xem xét Lão Ngư và Tiểu Dư, lại nhỏ giọng nói chuyện bên tai bọn họ.

La Bạch Ái thì truy hỏi:

– Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Hắn là loại người nghe cố sự nếu không biết được kết cục thì tuyệt đối không từ bỏ.

– Một nhóm bốn người chúng ta vội vã chạy xuống núi.

Nói đến đây, Ỷ Mộng đột nhiên cười một tiếng, trong ý cười mang theo vẻ tự giễu, chế nhạo:

– Thực ra, thay vì nói là vội vã, không bằng nói là ngã trước đυ.ng sau, vừa chạy vừa sợ, một đường quay cuồng lần mò, chật vật xuống núi.

Nàng mỉm cười nói:

– Đây mới là miêu tả chân thực.

Tập Mai Hồng trợn to đôi mắt hạnh, nói:

– Nhưng vẫn bình an xuống núi đúng không?

– Không.

Giữa chân mày Ỷ Mộng lại hiện lên thần sắc ai oán:

– Chúng ta không qua được quỷ môn quan.