Chương 13: Quỷ thổi gió

– Cái gì?

– Không có kết quả.

Không có kết quả, chính là đáp án.

Không phải mọi chuyện đều có kết quả.

Cũng không phải mỗi sự kiện đều nhất định phải có kết quả.

– Bởi vì ta không nhìn thấy đống tương máu kia.

Khóe miệng Ỷ Mộng còn hơi nở nụ cười, thần thái của nàng lúc khẽ nhếch môi mỉm cười là xinh đẹp nhất, cũng quyến rũ nhất:

– Còn may, ta cũng không muốn nhìn thấy thứ đó.

– Ta cũng không nhìn thấy xương trắng.

Trương Thiết Thiết cũng nói:

– Ta mập như vậy, có lẽ không có duyên với xương.

– Sao lại không thấy?

Mọi người đều cảm thấy không thể tưởng tượng.

– Bởi vì tại khoảnh khắc chúng ta trao đổi ánh mắt.

Ỷ Mộng nói:

– Cũng chính là lúc ta nhìn về hướng điện thờ, còn Trương đại mụ nhìn về phía bàn phán quan, nơi ấy đã không có gì nữa.

– Làm sao?

– Sao lại như vậy?

– Không thấy nữa?

– Thật sự là không thấy.

Ỷ Mộng nói:

– Ta ngẩng đầu nhìn lại, nơi ấy có một tòa điện thờ, nhưng cũng không có đống máu mà Thiết Thiết nói.

Trương Thiết Thiết khẩn thiết nói:

– Ta thật sự nhìn thấy nó ở đó… thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng một con mắt của “nó” đang chảy máu, một con mắt khác đang chảy nước mắt.

Ỷ Mộng nói:

– Sau đó ta nghe Thiết Thiết thề thốt nói với ta, mới biết từng có một “thứ” giống như đống máu ở đó.

Trương Thiết Thiết nói:

– Lúc ta cúi đầu nhìn cũng như vậy, đã không thấy bộ xương trắng mà tiểu thư nói, chỉ còn lại một bộ áo bào xám nằm trên ghế dựa, trùm ở nơi đó, tự động phất phơ.

Vô Tình nhíu mày một cái. Trần Nhật Nguyệt lập tức phát giác ra, nói:

– Chờ đã. Không phải các người nói cửa miếu đã đóng lại sao?

Trương Thiết Thiết nói:

– Đúng vậy, chúng ta vừa đi vào trong miếu, hai cánh cửa kia liền tự động đóng lại.

Trần Nhật Nguyệt lập tức truy hỏi:

– Cửa đã đóng lại, vậy gió từ đâu tới? Nếu như không có gió, áo bào xám kia làm sao phất phơ?

Trương Thiết Thiết dường như ngẩn ra.

Nàng không ngờ mấy thiếu niên này lại tinh tế như vậy.

Diệp Cáo lại không để hắn huênh hoang:

– Một ngôi miếu lớn như thế, nào chỉ có một cánh cửa! Còn cửa sổ nữa chứ!

Trần Nhật Nguyệt lập tức trả đũa:

– Nếu có cửa sổ, bọn họ đi lên giữa ban ngày, sao lại cần phải đốt lửa?

– Phải, vị tiểu ca này nói đúng. Một khi đóng cửa, bên trong thật sự là một mảnh tối đen, đưa tay không thấy năm ngón. Cho dù có cửa sổ cũng đã sớm bị đóng kín rồi.

Trương Thiết Thiết có phần khâm phục nói:

– Cho nên, một cơn gió kia khiến người ta sau đầu phát lạnh, trong lòng sợ hãi. Ta cảm thấy, đó không phải gió, mà là…

Giọng nói của nàng dần trở nên sợ hãi:

– Ta thấy đó là… “quỷ thổi gió”…

– Lời đồn nói, quỷ thổi một hơi vào ngươi.

Nàng lo sợ bất an nói như thì thầm:

– Sẽ hút lấy một ngụm dương khí của ngươi, thổi đến chín hơi thì tuổi thọ đã hết, sẽ…

Mọi người nghe được, sắc mặt đều hơi xanh xao.

Ỷ Mộng khẽ trách mắng:

– Nói bậy! Không phải bây giờ cô vẫn sống yên lành sao!

Trương Thiết Thiết cúi đầu, lẩm bẩm:

– Ta còn sống, nhưng gió lại không phải thổi về hướng ta. Kiếm Bình chính là…

Vô Tình không nhịn được hỏi:

– Kiếm Bình?

– Kiếm Bình cũng là một người bà con xa trước nay hầu hạ mẹ ta, được ta dẫn theo từ Sơn Đông Thần Thương hội.

Ỷ Mộng giải thích:

– Tuổi tác của cô ấy không tính là nhỏ, lá gan cũng khá lớn. Cô ấy vốn họ Trình, chúng ta đều gọi là Trình đại thẩm. Kiếm pháp của cô ấy rất giỏi, khinh công cũng tốt. Kiếm pháp của cô ấy tám chín phần mười đều thi triển giữa không trung, khinh công gọi là “Phiêu Bình Mê Bộ”, kiếm pháp thì kêu là “Bình Tung Kiếm Hiệp”. Cho nên, danh hiệu “Huyết Phù Bình” là do nhân sĩ võ lâm ở khu vực đông bắc xưng hô với cô ấy.

– Cô ấy cũng giống như Thiết Thiết, vốn là người hầu bên cạnh mẫu thân.

Ỷ Mộng giải thích thêm:

– Bọn họ thấy mẹ ta đã chết, mẹ kế quản lý chuyện nhà, mà ta lại khăng khăng muốn rời nhà, bèn quyết định theo ta lưu lạc giang hồ.

Vô Tình nói:

– Như vậy, những người đi vào trong miếu là cô và Thiết Thiết, cùng với Ngũ Liệt Thần Quân?

Ỷ Mộng nói:

– Đúng vậy.

Vô Tình hỏi:

– Kiếm Bình thì sao?

Ỷ Mộng đáp:

– Cô ấy ở bên ngoài, coi chừng cửa miếu.

Trần Nhật Nguyệt có điểm hoài nghi, đang muốn đặt câu hỏi, Tập Mai Hồng đã giành nói trước:

– Mọi người cùng nhau lên núi, nguy cơ tứ bề, cũng không thể một giỏ trứng gà đặt trong một ổ. Một người canh giữ ở cửa chính là cách làm sáng suốt. Đám trẻ con các ngươi, học người ta xông pha giang hồ, đều là do đám người lớn mắc bệnh ấu trĩ dạy hư các ngươi, lại còn dẫn các ngươi tới loại địa phương nguy hiểm này!

Nói xong còn liếc Vô Tình một cái.

Vô Tình cười khổ, ngón trỏ đặt trên môi, phẩy phẩy, giống như ngón tay là một chiếc cánh gà nướng chín bôi đầy mật.

Nói thật ra, trong lòng Vô Tình cũng cho rằng Tập Mai Hồng nói có điểm đúng.

Chàng cũng có suy nghĩ này, một nơi nguy hiểm như vậy, chẳng những Tam Kiếm Nhất Đao Đồng không nên tới, ngay cả sai dịch bổ khoái kinh nghiệm đầy mình như Tiểu Dư, Lão Ngư, vừa bắt đầu cũng bị thiệt thòi.

Xem ra chàng phải tốc chiến tốc thắng, tìm đường khác mới được, chỉ ở đây chờ bị đánh không phải là kế sách lâu dài.

– Cho nên, Trương đại thẩm không nhìn thấy thứ mà Tôn lão bản thấy, Tôn lão bản cũng không nhìn thấy thứ mà Trương đại thẩm thấy.

Bạch Khả Nhi lanh lợi tổng kết lại:

– Mà Kiếm Bình ngoài cửa lại không nhìn thấy gì cả, chỉ thấy cửa đóng lại…

Sau đó hắn đã nắm được đầu mối:

– Như vậy, tại sao cô ấy không đẩy cửa ra, tự mình xông vào cứu viện?

– Cô ấy có làm.

Ỷ Mộng lạnh nhạt nói một câu, tiếp tục kể lại:

– Mặc dù ta không nhìn thấy đống máu mà Thiết Thiết thấy, Thiết Thiết cũng không nhìn thấy xương trắng mà ta thấy, nhưng Mịch Hoan lại nhìn thấy cả hai thứ.

“Mịch Hoan” chính là Ngũ Liệt Thần Quân.

Trương Thiết Thiết nói tiếp:

– Hắn đã chứng thực những gì chúng ta nhìn thấy đều là thật.

Ỷ Mộng nói:

– Cho nên hắn rất kinh hãi.

Thiết Thiết nói:

– Nhưng người sợ hơn là chúng ta.

Ỷ Mộng nói:

– Vừa sợ hãi, lòng hiếu kỳ đều tan biến, chỉ muốn chạy, ngay cả nhang cũng không muốn thắp nữa.

Thiết Thiết nói:

– Khi đó Ngũ Liệt Thần Quân cũng hổn hển nói với chúng ta: “Nơi này rất không ổn, lần trước ta tới cũng gặp phải những thứ tà môn như vậy, chỉ trong chốc lát đã máu chảy thành sông, chúng ta mau rút lui đi!”

Mọi người nghe các nàng một trước một sau nói gấp gáp như vậy, đều sợ các nàng thật sự bị ma quỷ quấn lấy, không thể chạy được. Nhưng trong đáy lòng lại muốn các nàng gặp phải yêu ma quỷ quái một lần, như vậy mới có thể nhìn rõ mặt thật. Dù sao bọn họ chỉ ngồi yên trong nhà trọ nghe cố sự, không cần thật sự mạo hiểm bị hại, cho nên chỉ mong càng nguy hiểm một chút, kỳ dị một chút. Lúc nghe cố sự truyền kỳ, đến chỗ kinh hãi, nhiều nhất chỉ cần nhịn không kêu lên, vừa nơm nớp lo sợ, vừa kinh hãi, vừa hiếu kỳ nghe tiếp là được rồi.