Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt 2: Khởi Đầu Hay Kết Thúc

6.63/10 trên tổng số 8 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tiếp phần 1 của bộ truyện Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt: Cha! Ta Ghét Ngươi! "Anh là kẻ không biết nói những lời ngọt ngào, cũng là kẻ tay dính đầy máu tươi. Người ta nói anh là kẻ độc ác, là ác thần ăn thịt ngư …
Xem Thêm

Chương 42
Bốn mắt nhìn nhau, tưởng chừng vô cùng quen thuộc nhưng lại vô cùng lạ lẫm. Bàn tay Hắc Thần toan đưa lên nhưng lại rụt lại về sau

"Em không nhận ra anh?" Anh nói

"Anh là Hắc tổng, thư ký vừa rồi có giới thiệu cho chúng tôi"

"Ngoài điều đó, em không nhớ gì nữa sao? "

"Thật ngại quá, tôi không biết anh là ai, chúng ta từng quen biết nhau?"

Câu hỏi của Chúc Tự Dao khiến tinh thần Hắc Thần chấn động, anh mạnh dạn đưa tay nắm lấy tay cô

"Em nhớ kĩ lại xem, anh là Hắc Thần, chúng ta ngày xưa từng ở bên nhau"

"Dừng lại, chúng ta...từng ở bên nhau?" Cô rút tay về, nghi ngờ chỉ vào mình và anh

"Đúng vậy"

"Không phải, nếu chúng ta từng ở bên nhau, thế tại sao...?"

Reng! Reng!

Lời nói chưa kịp nói hết của Chúc Tự Dao bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại. Cô lấy điện thoại ra xem, sau đó cúp điện thoại, nét mặt trở nên lo lắng

"Xin lỗi Hắc tổng, tôi có việc gấp phải đi trước!" Cúi đầu trước Hắc Thần, Chúc Tự Dao vội bước đi

"Khoan đã! Em không được đi!" Giữ lấy tay cô, anh kéo cô trở lại

"Hắc tổng, xin tự trọng. Tôi có việc gấp phải đi, nếu có chuyện gì thì ngày mai nói tiếp!"

Giựt tay ra khỏi anh, cô bỏ chạy thật nhanh

Cánh tay chơ vơ giữa không trung của Hắc Thần thu lại, ánh mắt anh u buồn nhìn hình bóng cô ngày càng xa đi và biến mất

Chúc Tự Dao! Là anh đây! Em thật sự không nhớ anh là ai sao?

Uy Phiệc dừng xe trước cổng tập đoàn Hắc gia, nét mặt anh không được vui, rất không được vui

"Uy Phiệc" Chúc Tự Dao bước đến chỗ anh

"Vào đi"

Mở cửa xe hơi, cô ngồi vào. Không khí giữa cả hai vô cùng căng thẳng

"Tự Dao"

"Uy Phiệc"

Cả hai cùng đồng thanh gọi tên đối phương

"Em nói trước đi"

"Uy Phiệc, tại sao anh lại lừa dối em?" Cô buồn bã nhìn anh

Lời nói của cô vừa dứt, Uy Phiệc bất thình lình thắng gấp, chiếc xe theo quán tính lao về phía trước. Thâm tâm anh vô cùng lo sợ, cố áp chế sự run rẩy trong lời nói, anh nhìn cô

"Em nói gì?"

"Em đã gặp Hắc Thần, anh ta nói em và anh ta từng ở bên nhau. Tại sao anh nói anh ta đã chết? Rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Giữa em và anh ta có quan hệ gì?"

"Có thể chỉ là người giống người, em không cần bận tâm"

"Thế thì anh giải thích sao về việc anh ta nói em và ta từng ở bên nhau. Không lẽ đó cũng là do người giống người sao?"

Cô muốn biết sự thật, cô muốn biết tất cả!

"Anh không muốn nói đến chủ đề này nữa" Uy Phiệc lạnh giọng đi

"Anh đừng trốn tránh, hãy trả lời em!"

Anh càng che giấu! Cô càng muốn tìm kiếm!

"Đủ rồi!" Uy Phiệc quát lên, tay nắm vô lăng cũng vì thế mà run lên

Anh không muốn cho cô biết sự thật! Ba năm qua sống cạnh cô rất hạnh phúc, anh không muốn mất cô!

"Em từng nói: Nếu có một ngày em biết anh lừa dối em, em sẽ rời khỏi anh ngay lập tức! Và em sẽ thực hiện nó ngay bây giờ, em sẽ tự đi tìm quá khứ của bản thân!"

Tháo dây an toàn, cô mở cửa đi ra ngoài

Vừa đặt chân xuống đất, Chúc Tự Dao đã bị kéo về sau, cửa xe thô bạo đóng lại. Uy Phiệc ấn cô lên ghế, hai tay anh giữ chặt hai tay cô, đôi môi anh cuồng dã hôn đôi môi cô

Dùng chân đạp Uy Phiệc ngã ra sau, cô nhìn anh đầy giận dữ. Đây là lần đầu tiên trong ba năm quá cô tức giận với anh, anh luôn dịu dàng chăm sóc, tôn trọng những điều cô thích và không thích. Nhưng hôm nay anh hoàn toàn khác

"Uy Phiệc, anh khiến em thật thất vọng!"

"Chẳng lẽ đến một chút yêu anh, em cũng không có?" Anh đau khổ nhìn cô

"Nếu anh không lừa dối em, mọi việc có lẽ sẽ không tiến đến mức độ xấu như thế này!"

Rời khỏi Uy Phiệc, bước chân Chúc Tự Dao trở nên dứt khoát, mạnh mẽ hơn bao giờ hết giữa cái lạnh giá rét của mùa đông ở Pháp

Cô cần phải tìm lại chính mình, tìm lại những gì đã đánh mất trong ba năm qua....

Uy Phiệc, anh rất tốt, nhưng em rất tiếc...

~~~~~~~*~~~~~~~

"Anh nói sao? Anh đã gặp chị em?" Chúc Tự Ngôn vui vẻ nói to

"Ừ, có vẻ cô ấy đã bị mất trí nhớ, cô ấy không nhớ tôi là ai" Đầu dây bên kia là giọng của Hắc Thần

"Không sao! Không sao! Mọi việc đều có cách giải quyết của nó! Mong anh hãy chăm sóc tốt cho chị em"

Cúp máy điện thoại, Chúc Tự Ngôn mừng rỡ cười vui

"Nhị tẩu, nhị tẩu vừa nói chuyện với bạn trai sao?" Hắc Hàn ngồi trên ghế, ngây thơ nhìn Chúc Tự Ngôn hỏi

"Cái gì? Tiểu Ngôn, em có bạn trai khác ngoài anh?"

Hắc Phong từ ngoài bếp đi ra, trên tay còn cầm đĩa bánh mới làm nóng hổi thì liền nghe được câu hỏi của Hắc Hàn

"Hàn Hàn, đó không phải bạn trai chị? Không được nói bậy" Chúc Tự Ngôn vội xua tay

"Hàn Hàn không biết đâu a, Hàn Hàn thường xem phim, Hàn Hàn thấy những người lớn, đặc biệt là những người xinh đẹp như nhị tẩu sau khi nói chuyện với bạn trai thì rất vui"

Là ai? Là ai đã cho con bé này xem phim tình cảm khi nó chỉ mới ba tuổi? Là ai đã dạy hư nó?

"Không phải, chị nói chuyện với anh hai Thần Thần, anh hai em đã tìm được đại tẩu" Cô nói

"Anh hai đã tìm được Chúc Tự Dao?" Đặt đĩa bánh lên bàn, Hắc Phong ngồi xuống cạnh cô

"Đúng vậy, theo lời anh ấy kể, chị ấy đã bị mất trí nhớ"

"Uis, bánh ngon quá!"

Cắn một miếng bánh quy, Hắc Hàn thích thú reo to. Cô bé nhảy xuống ghế, ôm theo một ít bánh vào người

"Tiểu yêu, đi đâu đó?" Hắc Phong hỏi

"Em đem bánh cho cha và Lăng Ngạo"

Lon ton ôm bánh chạy lên phòng, Hắc Hàn bắt gặp Hắc Triệt đang hướng bé đi đến

"Cha! Con có bánh cho cha này!" Lấy ra một ít bánh quy, bé nhét vào tay anh

"Tại sao con không ăn?" Hắc Triệt xoa đầu bé

"Con ăn no rồi. Cha đi đâu thế?"

"Cha ra sân viên hái một ít hoa đem vào phòng. Hàn Hàn muốn đi cùng cha chứ?"

"Ưmmm....Con không đi đâu, con phải đến phòng của Lăng Ngạo!" Bé lắc đầu

"Con đó, không được làm phiền Lăng Ngạo quá nhiều đó" Anh mỉm cười

"Dạ vâng ạ!"

Nhón chân mở cửa phòng, cái đầu bé xinh lấp ló nhìn vào bên trong. Lăng Ngạo đang nằm trên giường, nghe thấy tiếng động nhưng lại không thấy dáng người cao lớn, anh liền biết đó là ai

"Tiểu thư, mời vào" Anh phì cười, gấp lại quyển sách để trên bàn

"Lăng Ngạo, Lăng Ngạo, ta có đem bánh cho ngươi này!" Nhảy phóc lên giường, Hắc Hàn đem bánh ôm trong người mở ra cho anh xem

"Cảm ơn tiểu thư" Anh xoa đầu bé

"Ngươi ăn đi"

Bé đem một miếng bánh đưa đến bên miệng anh. Lăng Ngạo bật cười cắn bánh vào trong miệng

"Có ngon không?"

"Rất ngon!"

"Bánh này là do anh ba Phong Phong làm đấy, nhưng mà sau này ta sẽ học nấu ăn, nấu ngon hơn cả anh ba để nấu những món ăn thật ngon cho ngươi ăn!"

"Tôi sẽ chờ, haha!" Anh cười to

"Lăng Ngạo"

Chui rúc vào lòng Lăng Ngạo, Hắc Hàn xụ mặt khẽ gọi tên anh, như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn nằm trong lòng anh

"Sao thế tiểu thư của tôi?" Anh cúi đầu nhìn bé

Vài giây trước còn bi ba bi bô về mọi thứ, sao đột nhiên buồn bã rồi?

"Ngươi không được ngủ lâu như mẹ, ta sẽ rất buồn" Bé ngẩng mặt nhìn anh

À, hoá ra là vẫn còn sợ hãi về sự việc ngày hôm qua đây này

"Tôi hứa, được chưa?" Anh bẹo má bé

"Được rồi" Bé cười tít mắt

Bên ngoài trời bắt đầu mưa, từng hạt mưa nặng trĩu rơi xuống tạo nên những âm thanh bộp bộp trên mái nhà. Hắc Hàn vội rời khỏi vòng tay Lăng Ngạo, nhảy xuống giường

"Lúc sáng cha có mở cửa sổ, trời mưa to như thế, nước mưa sẽ tạt vào làm người mẹ ướt hết. Ta đi đóng cửa, chờ ta một chút"

"Cẩn thận"

Nhanh chân chạy đến phòng của Hắc Triệt và Vệ Kết, Hắc Hàn nhìn cửa sổ phòng chưa đóng, nhưng cửa sổ lại quá cao so với chiều cao của bé

Nhìn sang Vệ Kết đang nằm yên, bé cười tươi với cô

"Mẹ, con sẽ không để mẹ bị ướt đâu!"

Bắc ghế trèo lên bàn, đứng trên bàn cao, cánh tay nhỏ nhắn, ngắn ngủi của Hắc Hàn cố đưa ra nắm lấy một bên cửa để đóng lại

Hắc Hàn bước ra thêm một bước để tiến gần hơn với cánh cửa, đột nhiên một cơn gió mạnh thổi đến, bé giật mình lùi chân về sau, bước chân ấy bị trượt qua một bên, cả cơ thể của bé đổ xuống, treo lơ lửng giữa không trung, chỉ có duy nhất hai cánh tay giữ chặt lấy vách tường ngăn cách trước bàn học với bên ngoài

"Cha ơi! Cứu con! Anh ba, chị Điệp Điệp!"

Hắc Hàn sợ hãi khóc toán lên, gió ngày một mạnh, cả cơ thể bé ướt sũng, run lên vì lạnh

"Huhu!!! Cứu con với! Cha ơi, các anh chị ơi!!!!"

Hắc Triệt cầm bó hoa đã hái xong, anh đội mưa toan đi vào nhà. Chợt giọng của Hắc Hàn từ phía trên truyền xuống, anh hoảng hốt ngẩng đầu lên nhìn con bé đang treo lơ lửng từ phòng ngủ của anh và cô

"Hàn Hàn, con giữ chặt một chút! Cha lên đó liền!" Sợ hãi nói, anh chạy nhanh vào nhà

"Cha!!!! Cứu con!!!"

Bàn tay nhỏ bé của Hắc Hàn không còn đủ sức giữ lấy, nó đang dần tuột ra khỏi nơi bấu víu

"Mẹ ơi! Mẹ ơi! Cứu con!!!! MẸEEEEEEEE!!!!!"

ĐOÀNG!!!!!

Tiếng sét đánh như muốn xé toạc cả một vùng trời

Bàn tay Hắc Hàn tuyệt vọng tuột ra khỏi nơi bấu víu

~~~~~~~*~~~~~~~

Chúc Tự Dao kéo vali, trước khi rời đi, cô buồn bã nhìn lại ngôi nhà lần cuối

"Em vẫn muốn đi sao?" Uy Phiệc từ bên ngoài cửa bước vào

"Em nghĩ đến lúc nên trở về nơi mình cần thuộc về" Cô cười buồn

"Anh xin lỗi vì đã lừa dối em. Nhưng anh vẫn muốn em biết một điều, anh yêu em" Uy Phiệc tiến đến ôm chầm lấy cô

"Xin lỗi anh, đến cuối cùng em vẫn không thể khiến trái tim mình yêu anh"

"Đây chính là quá khứ của em, anh không muốn giấu diếm em thêm bất điều gì"

Đưa một phong bì đến trước mặt Chúc Tự Dao, Uy Phiệc nhích người sang một bên, để cho cô lối đi rời khỏi đây

Yêu không phải là cố chấp giữ lấy người mình yêu, mà là nhìn người ấy hạnh phúc với quyết định mà người ấy đã chọn

Anh sẽ để em ra đi, anh sẽ mỉm cười khi em được hạnh phúc. Tự Dao nhỏ bé

"Cảm ơn anh!" Cô mỉm cười thật mừng rỡ

Taxi dừng trước một căn nhà nhỏ, Chúc Tự Dao cầm vali xuống xe, lại nhìn phong bì trên tay, cô thở dài

Quá khứ của cô tất cả đều ở trong đây!

Từ phía sau, một bóng người cao lớn bước nhanh đến chỗ cô, đánh một quyền vào gáy cô khiến cô ngất xỉu

Trên máy bay, Hắc Thần đọc bản tài liệu trong tay, khoé môi không khỏi nhếch lên

Chúc Tự Dao giật mình tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, cô giật mình nhìn nơi lạ lẫm

Không phải cô đang ở Pháp sao? Đây là đâu?

"Có vẻ như em rất muốn tìm lại quá khứ của mình"

Giọng nói có chút quen thuộc từ bên cạnh truyền đến, cô giật bắn mình xoay đầu nhìn sang bên cạnh, gương mặt của Hắc Thần gần cô trong gang tấc

"Anh..." Cô ngạc nhiên

"Bắt được em rồi nhé!"

"Trả phong bì lại cho tôi!"

"Để anh nói cho em biết, quá khứ của em chính là Hắc Thần" Anh nói nhỏ vào tai cô

"Tôi không biết gì về anh cả, đừng tự tin cho rằng bản thân anh chính là quá khứ của tôi" Cô híp mắt

"Không sao, đến nơi rồi em sẽ biết"

"Đến đâu?"

"Nhà của chúng ta!"

Thêm Bình Luận