Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt 2: Khởi Đầu Hay Kết Thúc

6.63/10 trên tổng số 8 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tiếp phần 1 của bộ truyện Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt: Cha! Ta Ghét Ngươi! "Anh là kẻ không biết nói những lời ngọt ngào, cũng là kẻ tay dính đầy máu tươi. Người ta nói anh là kẻ độc ác, là ác thần ăn thịt ngư …
Xem Thêm

Chương 13
"Triệt, nhìn xem! Tuyết rơi rồi" Vệ Kết ngồi trong xe, đưa tay ra cửa sổ hứng lấy những hạt tuyết trắng tinh đang rơi

"Nha đầu ngốc, vào đây kẻo lạnh" Hắc Triệt nhẹ giọng trách mắng, nắm lấy tay cô, nhấn nút đóng cửa kính xe

Bọn họ đang trên đường trở về Hắc gia sau chuyến du lịch ở Malaysia, Vệ Kết không khỏi nhớ nhung những đứa trẻ do cô sinh ra

Xe chạy vào sân viên Hắc gia, tuyết đã rơi dày đặc cả sân viên. Cành cây trơ trụi khô héo, mặt đất bây giờ được tuyết bao phủ trắng xoá

"Triệt, anh nhất định phải cho em ra sân viên nặn người tuyết đấy!" Cô chu môi

"Em đó, lớn thế này vẫn còn thích nặn người tuyết sao?" Anh véo mũi cô

"Biết sao được, em từ nhỏ đã yêu thích nặn người tuyết" Cô le lưỡi

"Được rồi" Anh xoa đầu cô

Hắc Thần nắm tay Chúc Tự Dao đứng giữa phòng khách, bên cạnh là Hắc Phong cùng Chúc Tự Ngôn, Hắc Điệp cùng Bắc Hoằng Du

"Họ về đến nơi rồi" Hắc Điệp nói

Hắc Triệt và Vệ Kết xuống xe, mỉm cười nhìn nhau, nắm tay đi vào nhà

"Cha mẹ, mừng trở về nhà" Hắc Phong nắm tay Chúc Tự Ngôn đến trước mặt Hắc Triệt và Hắc Kết

"Cảm ơn các con. Còn đây là Chúc Tự Ngôn đúng không? Em gái Chúc Tự Dao?" Vệ Kết mỉm cười

"Dạ đúng vậy, cháu chào cô" Chúc Tự Ngôn cúi đầu

"Bắc Hoằng Du, cha mẹ cháu vẫn khoẻ chứ?" Hắc Triệt vỗ vai Bắc Hoằng Du

"Cha mẹ cháu vẫn khoẻ" Bắc Hoằng Du cười

"Chúng ta sẽ đến thăm cha mẹ cháu sớm thôi"

Nhìn sang Chúc Tự Dao, Vệ Kết hoảng hốt thốt lên

"Chúc Tự Dao, cháu bị làm sao thế này?"

"Chỉ là một vết thương nhỏ, không ảnh hưởng gì lớn đâu ạ. Cô đừng lo lắng" Chúc Tự Dao gãi đầu

"Sao lại không lớn chứ? Vết thương rất rộng đây này! Thần nhi, mẹ sẽ xử lý con" Vệ Kết khoanh tay

"Xin cô đừng, Hắc Thần anh ấy không có lỗi" Chúc Tự Dao xua tay

Hắc Thần nghe Chúc Tự Dao bênh vực anh trước mặt mọi người, trong lòng sướиɠ rơn đến tột độ. Anh tằng hắng xoa đầu Chúc Tự Dao

"Con sẽ chăm sóc cô ấy"

"Hừ"

Thật ra trong khoảng thời gian Hắc Triệt và Vệ Kết tận hưởng chuyến du lịch ở Malaysia, họ vẫn biết được những sự việc xảy ra tại nơi đây

Từ việc Hắc Thần, Hắc Phong đã đối xử với chị em Chúc Tự Dao, Chúc Tự Ngôn thế nào. Hắc Điệp và Bắc Hoằng Du đã lên kế hoạch cứu thoát Chúc Tự Dao như thế nào. Cả hai đều nắm rõ trong lòng bàn tay

"Mẹ con đi đường xa về cũng khá mệt. Các con cứ vui chơi đi, cha đưa mẹ lên phòng. Tối nay chúng ta sẽ cùng nhau đi ăn tối" Hắc Triệt khoác vai Vệ Kết đi

"Này! Này! Em mệt hồi nào? Em chưa nói chuyện với các con xong mà" Vệ Kết níu áo Hắc Triệt

"Đi nào" Anh vẫn một mực lôi kéo cô

"Cha lại như thế nữa! Chẳng bao giờ để mẹ ở bên cạnh chúng ta quá nửa giờ" Hắc Điệp trề môi

"Có anh ở cạnh em, vẫn không đủ sao?" Bắc Hoằng Du hôn má cô

"Dẻo miệng, dẻo miệng!" Cô đánh vào ngực anh

~~~~~~~*~~~~~~~

Đóng cửa phòng, Hắc Triệt ấn Vệ Kết lên cửa, cô bật cười nhìn anh

"Hắc tổng tài lại muốn gì ở tôi?"

"Tôi muốn trái tim em, cơ thể em, tâm hồn em" Anh nhìn vào mắt cô

"Không được, thế thì thật là tham lam" Cô lắc đầu, nắm lấy cằm anh

"Hắc tổng tài thật hư"

Đưa tay mở dây kéo đầm của Vệ Kết, chiếc đầm đen rơi xuống sàn, Hắc Triệt cởi bỏ những thứ còn vướng bận trên cơ thể cả hai. Hai cơ thể nóng bỏng áp sát vào nhau

"Kết nhi..." Anh vuốt một đường từ sống lưng cô xuống bờ mông tròn trịa, phả những hơi thở nóng rực vào tai cô

"Ưʍ..." Cô nhẹ rên, ôm lấy cổ anh

Vẫn mạnh mẽ như xưa, Hắc Triệt ôm Vệ Kết ném lên giường, sau đó hôn cô. Môi cả hai quấn quýt điên cuồng, bàn tay anh đặt lên ngực cô, thô bạo xoa nắn

"Aaaaa...." Vệ Kết ngửa cổ hét lên khi anh bất thình lình cho hai ngón tay vào trong cô

"Tuyệt vời" Anh mυ"ŧ cổ cô, các ngón tay bên trong cô khuấy đảo liên hồi

"Triệt...Triệt...chậm lại" Cô dường như sắp nổ tung dưới bàn tay anh

"Em khiến anh mê muội. Anh muốn hơn nữa" Anh liếʍ môi cô, ánh mắt tràn ngập lửa du͙© vọиɠ

"Aaaaaaaaa"

Đã qua nhiều năm như thế, Vệ Kết vẫn không chịu được sự dày vò đến phát điên của Hắc Triệt khi trong lửa du͙© vọиɠ. Cơ thể cô run mạnh, cấu lên vai anh, cô hét lên

Dòng xuân dịch ngọt ngào tuôn ra ướt cả tay Hắc Triệt, anh khuấy đảo thêm vài cái, tiếp theo rút ngón tay ướt đẫm xuân dịch ra

"Kết nhi, em lại thua" Anh giơ ngón tay đầy xuân dịch đến trước mặt cô, mỉm cười vươn lưỡi liếʍ sạch ngón tay

Vệ Kết đỏ bừng mặt trước hành động của anh

À còn nữa, chính là sự biếи ŧɦái và thô bạo

Lật người Vệ Kết, đem tay chân cô chống lên giường, anh đem côn ŧᏂịŧ nóng rực tiến vào

"Trướng...đau quá!" Cô khó nhọc thở

"Anh muốn cảm nhận được em, siết chặt lấy anh" Anh choàng người ôm cô, đem côn ŧᏂịŧ ấn vào nơi sâu nhất

"Triệt...Triệt..." Cô gọi tên anh trong du͙© vọиɠ điên cuồng, phía dưới liên tục co rút để cảm nhận được hoà hợp của cả hai

Tìиɧ ɖu͙© chính là một phần của tình yêu. Nó khiến hai tâm hồn hoà nhập vào nhau, cảm nhận lấy đối phương và đưa cả hai qua vô vàn cảm xúc khó nói

"Anh yêu em! Yêu em đến phát điên!"

Nắm lấy eo cô, anh ra vào thật mãnh liệt. Vệ Kết mái tóc rũ rượi, giọng nói sớm đã khàn đi vì rêи ɾỉ

Ngọn lửa lớn một khi đã được châm lên thì sẽ rất khó để dập tắt!

~~~~~~~*~~~~~~~

"Đừng sợ, chỉ đau một chút" Hắc Thần cẩn thận cởi bỏ lớp băng trắng ở vai Chúc Tự Dao, nhẹ thoa thuốc lên vết thương

Cô chau mày lại vì đau đớn, mồ hôi rịn ra cả trán, hai tay nắm chặt lấy tấm chăn đang che trước cơ thể

Anh dĩ nhiên có thể hiểu được cô đang đau đớn thế nào. Vết thương sâu như thế này làm sao mà không đau?

Nhưng mà cô đau một, anh đau đến mười. Anh hận bản thân mình lúc đó đến quá chậm trễ, anh hận bản thân chủ quan để cô tuỳ tiện ra ngoài, mà quên mất có bao nhiêu mối hiểm hoạ đang rình rập

"Được rồi, không sao nữa rồi"

Lớp băng trắng mới tinh khác được băng trên vai cô, anh lau mồ hôi trên trán cô, dịu dàng hôn lên

"Để tôi mặc áo cho em"

"Tôi có thể tự làm" Cô đưa tay muốn cầm lấy áo trên tay anh

"Chúc Tự Dao" Anh không vui gọi tên cô

Tay Chúc Tự Dao rụt lại, cô đỏ mặt lấy tấm chăn che chắc trước cơ thể mình ra, bầu ngực ẩn sau chiếc áσ ɭóŧ trắng như hai tiểu bạch thỏ mời gọi anh

Yết hầu Hắc Thần di chuyển lên xuống, anh kiếm nén bản thân mình, mặc áo vào cho cô thật nghiêm chỉnh

"Hắc Thần..." Cô khẽ gọi tên anh

"Hửm!?"

"Không, không có gì cả" Cô xoay mặt

"Chúc Tự Dao, em đang giấu tôi điều gì?" Anh nắm tay cô, ép cô nằm xuống giường

Chúc Tự Dao không trả lời, cô ôm cổ anh kéo xuống, chủ động hôn lên môi anh. Mặc dù có chút vụng về, nhưng điều đó hoàn toàn khiến Hắc Thần quên mất câu chuyện hiện tại bị dang dở, hoàn toàn quên mất...

Thêm Bình Luận