Đừng nói là muốn tôi đánh lộn dùm anh nha? Nằm mơ đi!
Khi đám người đó thấy Thời Nam phớt lờ lời họ nói, họ đá đổ bàn của anh ta và xô anh ta xuống đất như một lời cảnh cáo.
Tôi không còn giống với kiếp trước khi mà lúc đó tôi đã đau lòng kiểm tra vết thương của anh ta và giúp anh ta dọn dẹp mớ hỗn loạn đó.
Anh ta đang bị thương và đang chờ ai đó đến giúp anh ta. Thời Nam đáng thương ngồi xổm trên lối đi một mình, lông mày và đôi mắt bị tóc mái che nhẹ mang một nỗi buồn khó tả.
Anh ta chậm chạp như một con ốc sên, nhặt nhạnh những thứ vương vãi xung quanh từng chút một, cô đơn và bất lực.
Nhìn bóng lưng còng queo của anh ta, tôi thấy chua xót trong lòng. Nhưng lý trí đã sớm vượt qua tình cảm rồi.
Ninh Manh! Giúp đỡ cái kẻ bạc tình này sẽ chịu báo ứng khủng khϊếp lắm đó!
Người đàn ông này nên để dành cho Lục Khả Khả yêu.
Vài giờ sau, quả nhiên Lục Khả Khả quay lại.
Trước giờ tự học buổi tối, trong lớp không có ai. Tôi nằm trên bàn và nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài lớp học. Lục Khả Khả mặc một bộ đồng phục màu xanh nhạt, buộc tóc đuôi ngựa cao, dẫn ba đứa nhóc khoá dưới vào lớp học của chúng tôi.
Nhìn thấy khuôn mặt thanh tú và rực rỡ đó, những ký ức tồi tệ chợt ùa về trong tâm trí tôi ngay lập tức, khiến tôi lo lắng vô cớ.
Tôi giữ đôi chân run rẩy của mình, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình xuống thấp nhất có thể.
Lục Khả Khả sải bước thẳng đến trước mặt Thời Nam, dựa vào bàn của anh ta và gác đôi chân dài mảnh khảnh vào đáy ghê, chặn đường của Thời Nam.
Lục Khả Khả nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Thời Nam và nhếch khóe môi: "Bổn tiểu thư đã hạ mình đến với cậu, mà cậu vẫn ở đây làm ra cái bộ dáng thà chết cũng không chịu khuất phục, xem ra chưa ăn đủ đòn phải không?”
Thấy Thời Nam im lặng, nam sinh ở bên cạnh chộp lấy chiếc đồng hồ của anh ta và ném chuyền nó một cách lố bịch.
Thời Nam đột ngột đứng dậy và muốn giật lại nhưng họ đã ném chiếc đồng hồ lung tung như một món đồ chơi.
Cuối cùng, chiếc đồng hồ quay về tay Lục Khả Khả và Thời Nam đã nắm lấy cổ áo của cô ta một cách hào hứng. Lục Khả Khả siết chặt cái đồng hồ và nhìn anh ta với vẻ thích thú.
"Tôi nghe nói rằng chiếc đồng hồ này thuộc về cha của cậu?"
Thời Nam cam chịu buông tay. Lục Khả Khả rất hài lòng khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe và những đường gân nổi lên trên trán của Thời Nam.
Cô ta lôi từ trong túi ra một chiếc váy vô cùng hở hang