Chương 8

Lục Khả Khả đi rồi, tôi và Thời Nam còn vì giành lại cái đồng hồ cho anh ta mà xung đột với những người xung quanh.

Kể từ đó tôi và Thời Nam trở thành đồng đội trên mọi mặt trận, là mục tiêu bắt nạt của mọi người. Họ đối xử với Thời Nam ra sao thì cũng bắt đầu đối xử với tôi như vậy.

Bây giờ tôi thực sự muốn xé não mình lúc đó ra để xem trong đó là não hay là đậu hũ?!1?

Đang yên đang lành không muốn, lại chạy đến gây gổ với bọn họ làm gì?

Thời Nam và Lục Khả Khả được định sẵn là phải ở bên nhau mà. Tôi chân thành chúc cho họ ở bên nhau mãi đó!

Tôi nhìn chiếc ghế trống phía trước bên phải của Thời Nam, thầm thề trong lòng lần này sẽ không bao giờ xen vào việc của người khác nữa, chỉ sống tốt cuộc sống của chính mình.

.

Thầy chủ nhiệm nhìn tôi không nói nên lời, gõ bàn để cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi rồi đưa tôi ra khỏi lớp.

Ông nhấp một ngụm trà rồi bắt đầu giảng đạo: "Ninh Manh! Tối hôm qua em làm cái gì? Trên này tôi giảng bài khô cả họng, em thì ở dưới ngủ?”

“Cho dù học không giỏi thì em cũng phải chăm chỉ một chút đi chứ!”

Thấy tôi im lặng, thầy chủ nhiệm càng nói càng kích động. Chủ nhiệm lớp tôi là một ông già trung niên nhút nhát.

Kiếp trước tôi luôn ghét ông ta, đến bây giờ tôi vẫn không thể thích ông ta được.

Ông ta không dám chọc vào Lục gia vì thế lực của họ quá lớn, ông ta cũng không dám để Thời Nam xảy ra chuyện.

Chúng tôi bị bạn cùng lớp bắt nạt, ông ấy luôn nhắm mắt làm ngơ đi. Trong mắt ông ta, cơ bản thì không có tổn hại đáng kể nào là được, chỉ là tranh cãi nhỏ giữa các bạn học với nhau mà thôi.

Thân là thầy giáo chủ nhiệm nhưng chính sự nhát gan của ông ta chính là chất xúc tác cho một bi kịch đã xảy ra ở kiếp trước.

Nửa tiếng sau, tôi quay lại lớp học.

Thời Nam đã bị bọn người của Lục Khả Khả chặn lại

“Cái đồ không thức thời! Cho mày mặt mũi mày không muốn phải không? Được chị Khả Khả của bọn tao để mắt tới là phước ba đời của mày đó, hiểu chưa hả?

Chờ chị Khả Khả đến thì ngoan ngoãn nghe lời chị ấy một chút, nếu mày còn trưng ra cái bộ mặt trơ trơ này làm chị ấy tức giận thì đừng trách tao hôm nay không nhắc nhở mày!”

Một nam sinh túm cổ áo Thời Nam, hằn học nói.

Tôi muốn lén đi qua nhưng Thời Nam đã chú ý đến tôi.

Tôi quay trở lại chỗ ngồi của mình trước ánh mắt thiêu đốt của anh ta, thậm chí không thèm nhìn anh ta một cái.

Anh ta nhìn cái gì?