Quyển 2 - Chương 53: Ngoại truyện 2: Kết, H+ (2)

"Bởi vì đó là em."

Vì là cô cho nên hắn mới như vậy, đổi lại là người khác chắc chắn bị hắn ném đi từ lâu rồi.

Tiểu Hinh xấu hổ quay mặt đi, nhưng rất nhanh bị bàn tay hắn nắm lấy ngang ngược kéo về tầm nhìn bị bao phủ bởi bóng tối đôi môi bị ngậm lấy mà không hề báo trước.

Ưm ưm phản kháng, nhưng đổi lại Chí Dương còn bạo hơn, gặm nhấm cánh môi cô mãnh liệt hơn, chiếc lưỡi thô ráp tách hai hàm của cô ra rồi chui vào bên trong, tựa như một con rắn đang đi tìm con mồi của mình mà chui vào từng ngóc ngách bên trong khoang miệng ẩ.m ướt.

Hắn cúi người xuống ôm chặt eo cô rồi kéo lên, bị nụ hôn bất ngờ của hắn làm cho choáng váng, tiểu Hinh chỉ biết theo nhịp điệu của hắn mà làm, dần dần đáp trả lại hắn.

Bế thốc cô lên hướng đến phòng ngủ mà tới, hai người dính chặt lấy nhau không rời, bàn thức ăn nóng hổi còn chưa được thưởng thức đã biến thành con ghẻ.

Ôm nhau ngã xuống bên giường hết thảy các bước hai người vẫn không hề buông ra, từ khi yêu nhau cho đến nay ngoại trừ hôn môi, sờ sờ qua thì giữa hai người vẫn chưa xảy ra chuyện gì cả, với hắn hắn muốn cô phát triển và lớn thêm một chút, cũng muốn tình cảm giữa hai người dài lâu một chút mới dám làm gì đó cùng cô, không biết bao nhiêu lần giữa hai người đã có chuyện đó nhưng cuối cùng hắn vẫn kiềm chế lại được, kìm hãm ham muốn của mình lại để cô có cảm giác an toàn hơn trong đoạn tình yêu này.

Nhưng hôm nay, tròn một năm yêu nhau... hắn cuối cùng cũng không nhịn được.

Từng món đồ trên người của hai người rơi xuống, áo quần cho đến nội y bên trong, Chí Dương tham lam ngậm lấy bầu ng*c no đủ của cô mà li*m m.ú.t như đứa trẻ con khát sữa, tiếng 'nhóp nhép' vang lên hoà lẫn với âm thanh sung sướиɠ phát ra từ miệng cô khiến cho căn phòng càng thêm mờ ám.

"Ưʍ... a... hưmm..."

"Chí Dương... aaa..."

Thời gian qua ăn 'bánh bao' cũng có thể gọi là thường xuyên, tuy không làm gì hết nhưng bánh bao vẫn được hắn ăn rất điều độ, ngày nào cũng có một lần, kỹ năng ăn bánh bao của hắn phải nói là đã đạt đến mức thường thừa rồi.

Cô ưỡn ng.ự.c hô hấp dồn dập, khuôn mặt vì động tình mà đỏ cả lên, quyến rũ gợi cảm.

Trên người đã không còn chút mảnh vải nào, hoàn toàn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trước mắt hắn, cô bây giờ chỉ có thể mặc cho hắn dày vò chứ chẳng thể làm được gì nữa.

Hai chân bị hắn tách ra, bàn tay hắn chầm chậm di chuyển trên đùi rồi tiến vào thâm dò nơi tư mật của người con gái, bởi vì là lần đầu tiên của cô nên hắn không dám làm qua loa, nhất định phải khiến cho cô thoải mái và ghi nhớ về lần này.

L.ỗ nhỏ ẩ.m ư.ớ.t, hai cánh hoa nở rộ, hoa huy*t chặt chẽ đến mức khó tin, một ngón tay của hắn chầm chậm tiến vào thật sự chẳng dám vào sâu bên trong, ngón cái xoa xoa h.ạ.t đ*u nhỏ phía trên kí©h thí©ɧ ti*u huy*t. Hắn vừa cho ngón tay vào mày cô liền nhíu chặt lại bởi vì không quen nhưng sau đó lập tức giãn ra, khi ngón tay chầm chậm di chuyển ra vào phía trên liền không nhịn được mà ngậm nga theo theo tác của hắn.

"Ưʍ... ưʍ... ưʍ..."

"Hưʍ... Chí Dương, không... không được."

Hắn dừng lại một lúc chờ cho cô thích ứng rồi mới tiếp tục, biểu cảm căng chặt vơi đi cô dần dần tiếp nhận ngón tay của hắn, Chí Dương lại cho thêm một ngón vào tiếp tục ra vào làm cho cô thoải mái mà hét toáng lên.

Cô không được, thật sự không chịu được... không nghĩ đến loại chuyện này lại có thể vui vẻ và thoải mái đến như vậy, cô ra... ra ướt cả tay hắn.

Hai ngón tay bám đầy d*m d*ch của tiểu Hinh, Chí Dương cong môi cười lập tức nằm đè trên người cô. Ngậm chặt môi cô mà hôn, đầu lưỡi chui vào từng ngóc ngách mà càng quét một lượt, hai chân cô vắt qua eo hắn, một tay xoa xoa ng*c cô, một tay vuốt ve hoa huy*t ẩm ướt rồi cầm lấy g*y th*t sớm đã căng c.ứ.n.g đặt trước cửa huy*t.

Nụ hôn dồn dập kéo đến khiến đầu ốc cô không còn minh mẫn, chỉ biết hùa theo hắn cùng nhau hưởng lạc vui sướиɠ, g*y th*t vốn to lớn mà hoa huy*t lại nhỏ khiến cho việc đi vào gặp không ít khó khăn, khi chạm đến nơi nào đó hắn liền dừng lại, hắn hít một ngụm khí lạnh đau đớn cùng cô nhăn mặt.

Cho đến khi tiểu Hinh thét lên một tiếng bên dưới một dòng máu đỏ tươi chảy ra, nước mắt chảy xuống hắn mới đau lòng an ủi cô, đồng thời cũng thở phào một tiếng.

"Đau lắm hả em?" Hắn khàn giọng hỏi, l.i.ế.m vàng tai của cô như đang an ủi.

Quả thật rất đau, nhưng nhìn hắn mồ hôi đầm đìa cô lại thấy nỗi đau này cũng không tệ, cắn môi lắc đầu:

"Em không sao... cũng đỡ rồi."

Hắn không đáp, mà hôn khắp mặt cô tựa như muốn dùng nụ hôn này khiến cho sự đau đớn ở dưới thân của cô vơi bớt đi, vòng tay đặt trên cổ hắn siết chặt hơn một chút, bên dưới của cô bắt đầu rục rịch co bóp g*y th*t của hắn, hắn lúc này mới bắt đầu động, thật chậm... thật nhẹ nhàng sợ làm cô đau.

Bên trong cô quá chặt cắn hắn khiến hắn suýt chút nữa đã b.ắ.n ra, thật không thể nhịn được, du͙© vọиɠ trên người dần dần lấn át lý trí, thân hắn động càng lúc càng nhanh, âm thanh 'phạch phạch phạch' do da thịt va chạm nhau mà có vang lên không ngừng.

Không còn đau đớn, đổi lại là sung sướиɠ chưa từng có.

Hô hấp dồn dập, l*иg ngực phập phồng lên xuống, tiểu Hinh nhắm chặt hai mắt rêи ɾỉ thành tiếng:

"Aaaa... không... không được..."

"Aaa... nhanh quá, Chí Dương... chậm... chậm lại... ưmm"

Cắn cắn vành tai cô, hắn thầm thì:

"Muốn chậm sao?"

"Ưm ưʍ..."

Đáp lại hắn chỉ có âm thanh 'ưm a' đầy dâʍ đãиɠ của tiểu Hinh, không biết bao lâu mới dừng lại, tiểu Hinh chỉ cảm nhận được bên trong cô chưa đầy 'tinh hoa' mà hắn bắn ra.

D*m d*ch hoà lẫn máu tươi ướt đẫm ga giường, Chí Dương nhìn bộ dạng suy yếu của cô mà híp mắt lại, hắn thật sự đang rất hạnh phúc bởi vì bây giờ cô đã trở thành người phụ nữ của hắn.

Ôm cô đi vào phòng tắm, Chí Dương ân cần rửa sạch đóng bầy nhầy mà mình để lại trên người của cô giúp cô, lấy chiếc khăn tắm của bọc cả cơ thể đầy dấu hôn của cô lại, ga giường đã bẩn cho nên chẳng thể để cô nằm lên được, đặt tạm cô xuống ghế sofa rồi đi thay cái mới xong mới bế cô vào.

Đã 21 giờ đêm, sau một trận vận động kịch liệt bụng hắn đã đói cồn cào. Nhìn cô yên tĩnh ngủ trên giường hắn liền xoay người đi ra phòng bếp ăn hâm lại thức ăn.

Hắn đã vô số lần tưởng tượng ra cảnh hắn cùng cô làm chuyện đó, nhưng đến hôm nay khi cùng cô biến nó thành hiện thực cảm xúc của hắn còn mãnh liệt hơn, cô ở dưới thân hắn ngoan ngoãn kiều mỵ mềm mại như nước rên lên từng tiếng, cả âm thanh nức nở van xin hắn buông tha.

Hắn trân quý cô, càng ngày càng yêu cô hơn. Chí Dương không dám nghĩ đến, nếu một ngày cô rời bỏ hắn thì sẽ như thế nào, có lẽ hắn sẽ mất đi hi vọng để sống, cuộc sống tối đen còn hơn trước.

Muốn cô làm người yêu, biến cô trở thành người phụ nữ của mình, bây giờ hắn thật muốn cưới cô làm vợ.

Hết!

Ngoại truyện Chí Dương và tiểu Hinh cuối cùng cũng hết. Sẽ viết thêm vài phần của A Thành và nữ pháp y Nguyên Tâm nhé!