Chương 7.1: Người của Lê nhị thiếu gia

Cố Vãn Vãn hoàn hồn, đối với người phụ nữ có diện mạo dịu dàng này có chút thiện cảm: “Làm phiền quản lý Phương rồi.”

Phương Thi Vi giơ tay che miệng, hơi mỉm cười, nụ cười không lộ răng, dẫn cô ra ngoài, sau đó mới nói nhỏ với cô: “Cố tiểu thư, không cần khách sáo, bình thường bầu không khí ở bộ phận chúng tôi thực sự rất tốt, chỉ là hôm nay họ vẫn chưa thích nghi với sự xuất hiện của đồng nghiệp mới!”

Hóa ra cô ấy vẫn đang giải thích cho cô về chuyện vừa rồi! Cô ấy thật sự là tốt bụng.

Thế nhưng Cố Vãn Vãn lắc đầu, biểu thị cũng không để ý, cách để sinh tồn trong các công ty lớn, cô biết rõ.

Ngoại trừ Hứa Mạn Thù, những người khác cơ bản sẽ không giúp đỡ cũng không đắc tội với người khác, tính tình Phương Thi Vi như vậy, thật sự rất khó thấy.

“Cảm ơn quản lý Phương đã nhắc nhở, tôi sẽ thích nghi chúng.”

Phương Thi Vi vừa dẫn cô đi tham quan vừa cười nói: “Không cần phải gọi tôi là quản lý, nghe kỳ lạ lắm, thật ra tôi cùng không thích bị gọi danh xưng như vậy, sau này Cố tiểu thư gọi tôi là Thi Vi đi!”

Thẳng thắn bất ngờ, Cố Vãn Vãn cũng nở nụ cười: “Thi Vi cũng không cần gọi tôi là Cố tiểu thư, gọi Vãn Vãn là được.”

Ở nước ngoài cô cũng đã quen với việc gọi thẳng tên rồi.

Chờ đến khi đến tham quan xong toàn bộ công ty, thời gian đã đến trưa.

Phương Thi Vi mời cô cùng dùng bữa trưa, bị cô khéo léo từ chối, cô đã hẹn buổi trưa sẽ ăn cơm với Noãn Nguyệt.



Khi đến nhà hàng đã hẹn, Giang Noãn Nguyệt đã chờ từ lâu.

“Sao rồi? Công ty mới có thuận lợi không?” Giang Noãn Nguyệt vẻ mặt hưng phấn.

“...” Cố Vãn Vãn không rõ vì sao cô ấy lại kích động như vậy, nhưng vẫn thành thật nói cho đối phương biết những gì đã nghe và thấy sáng nay.

Hình như vốn dĩ Giang Noãn Nguyệt muốn nghe cái gì đó khác, nhưng sau khi nghe được hành động của Hứa Mạn Thù, hoàn toàn nhịn không được, tức giận: “Hứa Mạn Thù kia sao lại kiêu ngạo như vậy chứ? Cậu có thù oán với cô ta sao?”

“Mình cũng không biết phải nói sao, cái này có tính là thù oán không?” Cố Vãn Vãn sắp xếp lại ngôn từ một chút, sau đó nói: “Lúc còn ở trường đại học, cô ấy là người đầu tiên đi theo chị Tuyết Hi, sau khi mình đến, thỉnh thoảng chị ấy khen ngợi mình, cô ấy liền nhìn không vừa mắt, trong cuộc thi thiết kế ở đại học, mình đã giành được vị trí thứ nhất, cô ấy đã giành được vị trí thứ ba, cô ấy không ghét bạn cùng lớp đứng vị trí thứ hai, nhưng lại càng căm hận mình hơn, ngoài trừ ghen tị ra, mình không thể nghĩ ra lý do nào khác.”

“Chậc chậc, xã hội bây giờ, không chỉ có cướp niềm vui của đàn ông, còn phải cướp lời khen của phụ nữ? Mình thấy cô ta không thích thấy cậu đẹp hơn cô ta, vừa có năng lực vừa có bản lĩnh, bản thân cũng chưa từng được khen ngợi như vậy, cho nên mới ghen tị quá mức!” Giang Noãn Nguyệt vừa gọi món vừa xoi mói.

Cố Vãn Vãn buồn cười: “Cậu chưa bao giờ thấy cô ấy trông như thế nào, vậy mà biết cô ấy không đẹp bằng mình sao?”

“Đương nhiên rồi! Còn ai có thể đẹp hơn Vãn Vãn nhà mình chứ!”

Cố Vãn Vãn bất đắc dĩ lắc đầu: “Tớ đi vào nhà vệ sinh một chút.”



Cùng lúc đó.

Một chiếc Maybach đang di chuyển nhanh trên đường phố.

Ở hàng ghế sau, một thân hình hoàn mỹ đang ngồi, người đàn ông có nước da trắng nõn, mặc một chiếc áo trắng, khóe miệng mang theo nụ cười, nhưng chàng trai nhẹ nhàng, tao nhã.

Nhưng khi nhìn kỹ, sẽ phát hiện tuy người đàn ông này cười lên trông ôn nhu thân thiện, nhưng ý cười lại không hề truyền đến con ngươi đen tối kia.

Người đàn ông này, chính là Lê Tư Dạ.

Có người đi bộ chậm rãi trên đường phố, chủ yếu là liếc mắt nhìn chiếc xe cao cấp này.

Lê Tư Dạ đang nhàm chán nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt đột nhiên dừng lại, trong đôi mắt vô thần kia bắt đầu phóng to, giống như có không thể tin được, vội vàng nói: “Dừng xe!”