Ngũ Bảo khí phách nói: “Chờ chú đưa đến bệnh viện, cậu nhóc đó đã chết từ lâu rồi.”
Tiểu gia hỏa mở vali, lấy ra một hòm thuốc được thiết kế tinh xảo, mở ra là đủ các loại thuốc khiến mọi người đều kinh ngạc đến ngây người.
“Tôi có thể cứu, mười phút.”
Ánh mắt Tịch Mộ Trầm lóe lên, phản ứng đầu tiên là buồn cười, nhưng khi nhìn thấy logo đặc chế trên hòm thuốc, sắc mặt liền thay đổi.
Đây không phải là danh y Hồ thị độc nhất vô nhị hay sao?
Nhìn thấy gia đình ba người vô cớ làm phiền, trợ lý Chu vội vàng bước lên: “Tịch tổng, tôi sẽ xử lý bọn họ, trước hết ngài.....”
Còn chưa nó xong, Tịch Mộ Trầm đã ôm đứa trẻ ngồi xổm xuống, giao đứa trẻ cho Ngũ Bảo.
“Vất vả rồi.”
Trợ lý Chu: “.....”
Tịch tổng có phải điên rồi không?
“Nằm xuống, bỏ tay chân xuống.” Ngũ Bảo đeo khẩu trang và găng tay, quý trọng lời nói như vàng: “Xung quanh tản rộng ra."
Sau đó chữa trị cho đứa trẻ đang co giật, không coi ai ra gì.
Tịch Mộ Trầm liếc nhìn trợ lý Chu đang uể oải nói: "Làm đi."
Trình Điềm hiểu rõ tính cách của con trai mình nhất, vì vậy cô ấy nhanh chóng vén váy trải ra trên mặt đất, không có chút hình tượng của một cô gái mà ngồi xuống, duỗi thẳng chân, bế đứa trẻ nằm lên đùi mình.
"Bé ngoan, không sợ tiêm."
"Dì thổi vù vù, đau đớn bay đi mất."
Tịch Mộ Trầm đang muốn đi lấy cái đệm cho con trai: “.....”
Anh cau mày liếc nhìn con trai mình, đứa nhỏ này luôn không thích người lạ đến gần, anh không biết là nó bị bệnh nên hồ đồ hay sao mà cứ nằm ngoan ngoãn trong lòng một người phụ nữ lạ, còn thuận theo mà cầm tay Trình Điềm.
“Thất thần làm gì!” Trình Điềm tức giận mắng anh: “Giữ nó lại, đừng để nó vùng vẫy.”
Đây là lần đầu tiên Tịch Mộ Trầm bị người khác ra lệnh như thế này, anh đen mặt làm theo.
Thấy ánh mắt lưu luyến vẫn luôn nhìn vào con trai anh, trong lòng anh liền trào lên một đống ý nghĩ kỳ lạ.
Cô gái này đột nhiên xuất hiện, rốt cuộc có mục đích gì?
Mọi chuyện xảy ra trong hôm nay, tất cả đều quá trùng hợp.
Gương mặt anh bỗng nhiên nóng lên.
Bối Bối dựa vào vai anh nói nhỏ: “Anh Ngũ Bảo rất lợi hại."
“Anh trai nhỏ sẽ khỏe lại ngay.”
Đáy lòng Tịch Mộ Trầm mềm nhũn, định nói lời cảm ơn.
Cô nhóc lại nuốt nước bọt: “Chú đẹp trai à, con trai chú lớn lên cũng rất đẹp nha.”
Bối Bối nói xong liền chạy đến bên cạnh con trai anh, nắm lấy bàn tay nhỏ của con trai không buông.
Tịch Mộ Trầm: “.....”
Gia đình này, thật là kì lạ.
Mười phút sau.
“Hết sốt rồi, về nhà nghỉ ngơi.” Ngũ Bảo tháo găng tay, dặn dò cẩn thận: “Về nhà nghỉ ngơi trong hai ngày, tránh ăn cay, tránh để cảm xúc mãnh liệt.”
Khi trợ lý Chu sơ tán đám đông và quay trở lại, anh thấy tiểu thiếu gia của mình đứng dậy khỏi vòng tay của Trình Điềm với đôi mắt to vô hồn.
Trong tay lôi kéo tiểu dính người Bối Bối.
Ngơ ngác nắm lấy quần của sếp anh - Tịch Mộ Trầm.
Không nói lời nào, cũng không chớp mắt.
Đôi mắt rơi trực tiếp vào chân anh, hiếm khi lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
Nhưng vẫn không nhúc nhích.
“.....” Tịch Mộ Trầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng con trai anh cũng bình phục.
Anh buông tay ra: “Bọn họ là người đã cứu con.”
Tịch Cận Ngôn thậm chí còn không quay mặt lại, ngồi trong vòng tay của Trình Điềm bất động, cũng không nói lời nào, đôi mắt đờ đẫn nhìn Tịch Mộ Trầm.
Trái tim của Trình Điềm hơi trầm xuống: một đứa trẻ đẹp như vậy mà lại mắc bệnh tâm lý nghiêm trọng?
Cô ấy bất giác lên án nhìn Tịch Mộ Trầm.
Hai người vốn dựa gần nhau, khi cô quay đầu lại, mùi thơm thoang thoảng tỏa ra. Hai mắt Tịch Mộ Trầm híp lại, bản năng có chút bài xích nhưng lại không nhịn được hồi tưởng lại cảm giác có chút quen thuộc này.
Anh theo bản năng mà lại gần, thấy Trình Điềm ghét bỏ mà quay đầu.
Tịch Mộ Trầm: “.....”
Người phụ nữ này đang ghét bỏ anh ta sao?
“Anh trai nhỏ, đó là anh Ngũ Bảo đã chữa bệnh cho anh. Anh ấy chữa bệnh rất tốt, sau này nếu anh bị bệnh, Bối Bối sẽ giúp anh Ngũ Bảo.” Bối Bối rất thích Tịch Cận Ngôn, tuy rằng anh trai nhỏ không nói chuyện, nhưng cô nhóc vẫn không nản lòng, hào phóng chia sẻ sôcôla của mình: “Em vừa xuống máy bay, chỉ có sôcôla hình trái tim này, rất ngọt đó.”
Cô đút nó cho Tịch Cận Ngôn, ánh mắt đầy mong đợi.
Cuối cùng Tịch Cận Ngôn cũng trợn tròn mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu này, khuôn mặt cậu nhóc thờ ơ.
Một lúc lâu sau, khi ánh mắt trở nên lạc lõng, nhóc mở miệng cắn miếng sôcôla.
Bối Bối lập tức vui mừng hớn hở, nắm lấy bàn tay nhỏ bé đã bị châm cứu của anh: “Bối Bối cho anh một miếng, cơn đau đã bay mất rồi.”
Quay đầu lại nhìn: “Mommy, con học từ mẹ có đúng không?”
Trình Điềm trong lòng mềm nhũn: “Học rất đúng.”
Trợ lý Chu ở bên cạnh lộ ra vẻ kinh ngạc: “Tiểu thiếu gia..... Thế mà không cự tuyệt bọn họ?”
Đôi mắt chợt lóe, Tịch Mộ Trầm bế con trai lên: “Cảm ơn.”
“Các người đã cứu Cận Ngôn, nghĩ xem muốn gì, cứ đề xuất.”
Trong lòng ngực của Trình Điềm trống rỗng, trái tim cô cũng có chút trống vắng.
Cô không khỏi chế nhạo: “Mạng sống của con trai anh, có thể định giá?"
Tịch Mộ Trầm cau mày: "Cô lúc nào cũng muốn tranh cãi à?"
Ngũ Bảo lạnh lùng nói: "Tôi cứu người, tôi muốn chú xin lỗi mommy tôi."
Đôi mắt to tròn đảo qua, Bối Bối ồn ào: "Mommy rất giận nha, nếu hôn thì sẽ tốt hơn nhiều."
Trình Điềm đỏ mặt: Hôn cái gì mà hôn! Nha đầu này nhìn thấy một anh chàng đẹp trai là không đi được nữa!
Cô ném Bối Bối cho con trai: "Đừng cho nó nói chuyện."
Nhưng biểu hiện trên khuôn mặt của cô cho thấy rõ ràng rằng cô muốn chờ Tịch Mộ Trầm nói lời xin lỗi.
Con ngươi trừng lớn đôi mắt lơ đãng nhìn anh, gần trong gang tấc, khi quan sát kỹ hơn, không khó để phát hiện ra sự khiển trách.
Tịch Mộ Trầm lúc này tiến không được lùi không xong, xem vẻ mặt đắc ý của Trình Điềm, sắc mặt trở nên khó coi.
Trợ lý Chu nhanh chóng giải vây: "Vừa rồi là tôi nói sai, tôi xin lỗi."
Trình Điềm hờ hững cười, xoay người rời đi: "Quên đi, vô ơn là bản chất của kẻ trục lợi....."
Đột nhiên cổ tay cô bị tóm lấy.
Tịch Mộ Trầm đặt con trai xuống, sau đó tháo kính râm, từng bước tiến lên: "Là tôi nên xin lỗi."
Đôi mắt ấy giống như khe nứt trong vực lạnh, không thấy đáy, khí thế uy nghiêm, như thể phong ấn đã được giải phóng, tràn đầy hung hãn, hùng hổ đến dọa người.
Trình Điềm vô thức lùi lại vài bước, suýt chút nữa ngã. Tịch Mộ Trầm một tay đem người trở về.
Trình Điềm bất ngờ nhào vào vòng tay anh, thấy anh cúi đầu, hoảng sợ: "Anh muốn làm gì?"
Hai người hô hấp gần trong gang tấc. Tịch Mộ Trầm cố ý nói: "Hôn cô. Xin lỗi."
Đây là muốn thực hiện phương thức xin lỗi của Bối Bối?
Trình Điềm sắc mặt tối sầm lại, cô muốn đẩy anh ra, nhưng không còn cách nào, hai chân đều nhũn, khuôn mặt cũng ửng hồng.
Không phải cô ấy niêm cỏi, mà là yêu nghiệt này công phu thâm hậu.
Một giọng nói sắc bén mơ hồ kèm theo âm thanh của giày cao gót vội vàng chạy tới.
“Hồ ly tinh ở đâu, dám dụ dỗ chồng tôi!"
Trình Điềm đang chuẩn bị đánh Tịch Mộ Trầm ba chiêu để phòng bị, nghe thấy giọng nói này, thân thể của cô như đông cứng lại.
Cả người rét run, tức giận dồn lại.
Cô ghét giọng nói này nên không thể nào quên trong rất nhiều năm.
Sẽ không thể nào nhầm lẫn.
Cố Hiểu Hiểu!
Một cơn đau bất ngờ ở cánh tay, Trình Điềm được kéo ra ngoài, và cuối cùng chạm mặt với gương mặt trang điểm đậm của Cố Hiểu Hiểu - mặt đối mặt.
"Đồ khốn ..... Đồ ..... " Cố Hiểu Hiểu bị sốc: Thế mà lại là Trình Điềm?
Cô ta vẫn chưa chết!
Điều này là không thể!
Không! Vấn đề là - Cô đã gặp Tịch Mộ Trầm và con trai của anh.
Cố Hiểu Hiểu đột nhiên kinh sợ, nhận ra rằng Tịch Mộ Trầm vẫn còn ở đó, nhanh chóng giả vờ như không biết, và tiếp tục mỉa mai: "Cô như thế nào mà lại không biết xấu hổ!"
Trình Điềm phản ứng ngay lập tức, ánh mắt rơi lên người của Tịch Mộ Trầm: "Anh là chồng cô ta à?"