Chương 4: Chồng cô cũng không phải dạng tốt đẹp gì

Tịch Mộ Trầm nhíu mày, có gì đó không đúng. Ngữ khí tràn ngập thù hận này.....

"Hai người.....quen nhau?"

Ánh mắt ép sát Trình Điềm.

Cố Hiểu Hiểu hoảng hốt, lập tức chắn giữa hai người: "Ai quen cô ta! Tiểu tam đều lớn lên trong dáng vẻ của hồ ly! Mộ Trầm, anh đừng để loại nữ nhân này lừa!"

Cô cố gắng bình tĩnh, nhưng cũng không qua nổi ánh mắt của Trình Điềm.

Không hề nghi ngờ, vị trước mắt này chính là người đàn ông năm đó đã ngủ với cô - Tịch Mộ Trầm.

Là hào môn hoàng gia, là vương của thương giới.

Mấy năm nay cô không hề buông tha tin tức nào của Cố Hiểu Hiểu, biết được Cố Hiểu Hiểu nương nhờ thanh danh của Tịch gia mà hô mưa gọi gió, liền biết được Tịch Mộ Trầm chính là cha của con cô.

Nhưng trên dưới Tịch gia đều rất thần bí, cô lại ở nước ngoài, không điều tra được bao nhiêu tin tức, chỉ có thể chờ thời cơ.

Không nghĩ tới vừa mới về nước, trời xui đất khiến liền gặp mặt.

Trình Điềm nắm chặt tay.

Năm đó bị giam cầm tra tấn thống khổ, nhiều năm qua điều tra chân tướng mà không được, cô rất không cam lòng, đối với mẹ con Cố Hiểu Hiểu hận thù ngập trời.

Nháy mắt sự thù hận lại càng thêm mãnh liệt.

Thù mới hận cũ chồng chất lên nhau, Trình Điềm hận không thể gϊếŧ chết Cố Hiểu Hiểu ngay lập tức, người đã cướp đi con của cô.

Nhưng lý trí vẫn còn, cô đối mặt với con ngươi sâu thẳm của Tịch Mộ Trầm, cảm xúc cũng dần dần bình tĩnh trở lại.

Với thân phận của người này, trước mắt cô không thể rút dây động rừng.

Nếu không, con trai lớn của cô còn chưa trở về, năm đứa con của cô có khả năng đều không thể giữ lại được.

Nhưng kẻ thù gặp nhau, làm sao Trình Điềm có thể để Cố Hiểu Hiểu yên ổn?

Cô liền động não, bỗng nhiên kéo lấy cánh tay Tịch Mộ Trầm, nhón chân ôm lấy cổ anh, không chút do dự mà hôn anh.

Tịch Mộ Trầm phản ứng rất nhanh, vào khoảng khắc cô đến gần anh trong chớp mắt, anh liền vô thức ngửa người ra đằng sau.

Mùi hương quen thuộc lại bay vào mũi, bản năng của anh lại phản ứng nhanh hơn lý trí.

Thuận theo mà không nhúc nhích, mặt không có biểu tình, tùy ý để cô hôn.

Răng môi giao hòa, hơi thở hỗn loạn.

Không chỉ không chán ghét, Tịch Mộ Trầm còn cảm thấy cảm giác như đã từng quen biết lại càng thêm mãnh liệt.

Trình Điềm vốn tưởng hôn một chút là xong kết quả môi lại rơi vào miệng hổ, không ra được.

Hai người không coi ai ra gì, người xung quanh hít hà một hơi.

Trợ lý Chu vẻ mặt không còn gì luyến tiếc: Sao cô gái này lại dám làm như vậy? Đơn giản mà thô bạo câu dẫn Tịch tổng? Không biết ngài ấy vốn rất ghét phụ nữ lại gần sao?

Trước kia người chết dưới tay ngài ấy vẫn chưa đủ sao?

Chỉ mong cô gái này chết không quá thảm.

Cố Hiểu Hiểu tức giận đến phát run, mãi không thấy Tịch Mộ Trầm đẩy Trình Điềm ra giáo huấn, cả người đều cảm thấy lạnh lẽo.

"Đủ rồi!"

Cố Hiểu Hiểu xông lên, giơ tay định cho Trình Điềm cái tát.

Trình Điềm chợt tỉnh, hung hăng cắn vào môi Tịch Mộ Trầm một cái, mùi máu tràn ngập khoang miệng.

Tịch Mộ Trầm thả lỏng môi, giơ tay lau đi vết máu, ánh mắt nặng nề, nhưng lại không có bất kỳ sự tức giận nào.

Trình Điềm không để anh kịp phản ứng, lập tức trở người nắm lấy tay Cố Hiểu Hiểu hung hăng hất xuống.

"Đừng hiểu lầm, tôi và người này từ trước đến nay đều không hề quen nhau."

"Cô nói tôi câu dẫn chồng cô, nếu tôi không làm thật một chút, chẳng phải là sẽ có lỗi với lời khen của cô rằng tôi là hồ ly câu dẫn chồng cô sao?"

Cố Hiểu Hiểu cắn răng: "Cô!"

"Chồng cô cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì." Trình Điềm chỉ vào Tịch Mộ Trầm, vẻ mặt lạnh lẽo: "Kết hôn rồi còn ra ngoài câu tam đáp tứ. Vị này..... Tịch phu nhân, cô gả cho anh ấy là vì tiền hay là vì sắc?"

"Nếu không loại người như thế này, làm thế nào mà cô có thể thà ăn vạ cũng không bỏ?"

Phản ứng đầu tiên của Tịch Mộ Trầm không phải là tức giận vì chính mình bị mắng đến máu chó đầy đầu, mà là kinh ngạc về sự thù hận của Trình Điểm đối với Cố Hiểu Hiểu, hai người này khẳng định là "giao tình không cạn".

"Cô..... Cô.....!" Cố Hiểu Hiểu tức giận đến không nói nên lời, thấy Tịch Mộ Trầm bị người ta mắng còn thờ ơ, nhất thời lâm vào cảnh tứ cố vô thân.

Cô không cam lòng, quay đầu nhìn thấy con trai không nói gì, chỉ có thể lợi dụng nó để tìm về địa vị.

"Cận Ngôn, đều tại mẹ vô dụng."

Cố Hiểu Hiểu ôm Tịch Cận Ngôn giả vờ khóc: "Ba con bị hồ ly tinh ở bên ngoài mê hoặc, mẹ chỉ còn có con..... Con trai. Mẹ đưa con về nhà, không cho những cô gái không đứng đắn bên ngoài làm bẩn mắt của con."

Chỉ cần còn đứa trẻ trong tay, Tịch Mộ Trầm chắc chắn sẽ về nhà.

Ai ngờ, khi cô tới gần, Tịch Cận Ngôn liền giãy giụa, mặc dù không nói lời nào nhưng rất bài xích.

Bối Bối lập tức chạy tới cướp người: "Anh trai nhỏ bị bệnh rất nặng, dì đừng làm đau anh."

"Nó là con trai tao, ai cần mày xen vào chuyện của người khác?" Cố Hiểu Hiểu nhìn thấy một tiểu loli không biết từ đâu chui ra, tức giận quát: "Cút ngay!"

Ngũ Bảo không nhịn được việc em gái mình bị khi dễ, lập tức vạch trần tình thương giả tạo kia: "Dì à, dì có phải là lớn tuổi rồi nên không nhìn thấy?"

"Cơ thể con trai dì suy yếu, hô hấp không thông, trên người dì lại đầy mùi nước hoa cùng với mấy cái hóa chất trang điểm trên mặt, một giây liền có thể gϊếŧ chết cậu ta."

"Cậu ta không cho dì chạm vào, dì có mắt như mù hay sao mà không thấy?"

"Mày..... Đồ hỗn láo."

Cố Hiểu Hiểu tức giận đến phát run, Bối Bối còn nháy mắt với vẻ mặt tiếc nuối: "Anh trai nhỏ, anh thật sự rất đáng thương."

"Mỗi lần Bối Bối bị bệnh, mommy đều sẽ chăm sóc em, còn cho em ăn đồ ăn ngon."

"Anh bị bệnh nghiêm trọng như vậy, mẹ anh vẫn còn có tâm tình mà trang điểm lộng lẫy như vậy, là muốn đi chơi hội hay sao?"

"Dì ấy tới đây..... Chắc chắn không phải là đưa anh ấy đi khám."

Giọng nói của Ngũ Bảo lạnh như băng: "Người đàn bà đanh đá này, cô ta tới đây là để phá hoại văn minh thành thị."

Một đôi trai gái kẻ xướng người họa, làm Cố Hiểu Hiểu mất hết tính người, phẫn nộ đẩy Bối Bối một cái: "Câm miệng!"

Bối Bối ngã trên mặt đất, trề môi khóc.

Chưa kịp phản ứng, Tịch Cận Ngôn dùng một tay đẩy Cố Hiểu Hiểu ngã chổng vó, sức lực rất lớn.

Cậu nhóc khom lưng che chở Bối Bối, trong mắt ngập tràn thù địch nhìn Cố Hiểu Hiểu, sau đó hét thất thanh chói tai.

Trình Điềm phản ứng lại, sắc mặt tức giận đến trắng bệch: "Cô dám đấy con gái tôi!"

Cô xông tới đẩy ngã Cố Hiểu Hiểu trên mặt đất, cảnh cáo: "Cố Hiểu Hiểu, tôi sẽ không bỏ qua cho cô!"

"A! Cô dám đá tôi....." Cô Hiểu Hiểu mất hết mặt mũi, chỉ biết nổi điên, không thèm quan tâm việc con trai đang bất thường.

"Đem cô ta đi." Tịch Mộ Trầm điên lên, lập tức ném Cố Hiểu Hiểu cho trợ lý, xoay người đi tới trấn an con trai.

Tình hình nhất thời hỗn loạn.

Bối Bối cũng sợ tới mức không dám khóc, ôm lấy cánh tay Cận Ngôn nhỏ giọng kêu: "Anh trai nhỏ....."

Tịch Mộ Trầm làm thế nào cũng không thể trấn an con trai, mặt đen như mực.

Ngũ Bảo kéo em gái đứng dậy: "Để mommy làm."

Vừa dứt lời, Trình Điềm đã xử lý xong Cố Hiểu Hiểu, chạy tới ôm Tịch Cận Ngôn vào lòng, thấy nó gầy yếu liền cảm thấy có chút đau xót.

"Cô....." Tịch Mộ Trầm nhíu mày.

Trình Điềm lạnh lùng trừng mắt: "Tất cả đừng đi theo tôi."

Cô mang Tịch Cận Ngôn lên xe đơn độc ở chung, Cố Hiểu Hiểu sẽ đồng ý hay sao?

"Mộ Trầm, anh điên rồi sao! Không ai biết lai lịch của cô ta, nếu cô ta làm chuyện gì điên rồ....." Cố Hiểu Hiểu hét to: "Chẳng lẽ anh đã quên vết xe đổ năm đó sao?"

Sắc mặt Tịch Mộ Trầm thay đổi, lạnh lùng cảnh cáo: "Cô không xứng để nói những lời này."

Suy nghĩ mãi, anh lựa chọn tin tưởng Trình Điềm: "Cần bao lâu?"

"Nửa tiếng." Trình Điềm không quay đầu lại mà lên xe, phủi tay đem cửa đóng lại.