Chương 6: Mọi Người Kinh Sợ 1

Cả phòng im phăng phắc.

Rồi sau đó giọng nói run rẩy vì tức giận của Lý lão gia vang lên: "Thật là… thật là phản rồi…"

Chữ "rồi" cuối cùng chưa kịp dứt, một chiếc rìu khai sơn bay vυ"t lên không trung, xoay một vòng theo một đường cong quỷ dị, rồi bay trở lại tay Lý Hoa.

"Á~"

"Á~"

Tiếng kinh hoàng, tiếng cảm thán… đủ loại phát ra từ mười mấy cái miệng.

Tóc trên đỉnh đầu Lý lão gia đã xõa tung, theo một lọn tóc bạc phất phơ bay lên không trung, rồi nhẹ nhàng rơi xuống.

Nhưng đó chưa phải là điều quan trọng nhất, mặt đất nơi Lý lão gia đứng, nhanh chóng hình thành một vũng nước nhỏ, kèm theo một mùi tanh hôi…

Cho đến lúc này, người Lý gia mới thực sự coi trọng sự thay đổi của nữ hài mười ba tuổi này.

Nói không hợp ý là ném rìu, ngươi nghe lời hay là không nghe lời?



"Đừng—— đừng nóng vội… một nhà…" Lý Tam Tráng là người đầu tiên lăn lê bò toài, còn kéo thê nhi ra ngoài, vẻ mặt gần như nịnh nọt, lắp bắp nói gần nói xa, vừa bước qua ngưỡng cửa, liền nhanh chóng tản ra như chim vỡ tổ.

Điền thị một tay bịt chặt miệng, sợ rằng cái miệng thối của mình lại nói ra lời chọc giận sát tinh. Tay kia đỡ lấy Lý Nhị Tráng bị thương, cũng vội vã đi ra ngoài.

Hài tử nhị phòng cũng biết thời thế, rón rén đuổi theo cha nương.

Bây giờ, chỉ còn lại Lý Tứ thúc vẫn cầm một quyển sách trên tay, hoàn toàn ngây ngốc,hắn tên thật là Lý Tứ Tráng, sau khi đi học thấy tên mình quê mùa, liền bỏ tiền ra nhờ lão sư đổi cho một cái tên văn nhã, gọi là "Lý Tư Tráng", không còn cách nào khác, nhà họ Lý trông cậy vào nhi tử thứ tư đỗ đạt công danh để rạng danh tổ tông, tuyệt đối không chịu từ bỏ chữ "Tráng" mà thế hệ này phải tuân theo trong gia phả.

Lý Hoa lúc này thực ra cũng đã là nỏ mạnh hết đà, miễn cưỡng gắng gượng để thị uy mà thôi. Nàng lại một lần nữa giơ rìu khai sơn lên, nhắm vào phương hướng của Lý Tư Tráng.

Để rìu khai sơn bay thêm một lần nữa!

Lý lão gia đầu hói không kịp che đầu, cũng không kịp thay quần, đẩy mạnh Giang thị xuống.

Lúc quan trọng, vẫn phải nhờ đến thê tử.

Giang thị cũng sớm đã sợ mất mật, nhìn Lý Hoa như nhìn thấy quỷ, run rẩy bước ra ngoài, cầu xin: "Đại Nha ngươi… đừng đuổi tứ thúc của ngươi, hắn phải đi học, không làm được việc, ta… ta đi nhặt củi…"

Lý Hoa coi như không nghe thấy, bước một chân về phía trước, điều chỉnh lại lưỡi rìu của rìu khai sơn.