Chương 5: Người Thân Của Cơ Thể Này 2

Nụ cười và giọng điệu như vậy, xuất hiện trên người một nữ hài gầy gò, thật khiến người ta khó tin.

Bà lão kia không phải dạng tầm thường, bà ta là người đầu tiên cất tiếng the thé: "Con ranh chết tiệt, sao ngươi không bị Tam Lại Tử nấu chứ? Nhị Tráng, ngươi đi gọi Tam Lại Tử đến đây..."

Lý Nhị Thúc quả thật nghe lời, vừa nghe lệnh của mẫu thân, liền lập tức bước chân ra ngoài.

Lý Hoa vốn đang ngồi xổm, một tay kéo thứ đồ thối trong miệng tên béo, thấy động tác của Lý Nhị Thúc, nàng xoay người, lưỡi rìu trong tay chém vào bắp chân của Lý Nhị Thúc.

"Á, nương ơi..."

Lý Nhị Thúc quỳ sụp xuống, máu tươi nhanh chóng thấm ướt ống quần.

Giọng Lý Hoa lười biếng: "Không cần đi đâu, Tam Lại Tử đã chết rồi."

Nhị Thẩm Điền thị như một mũi tên rời khỏi cung, "vụt" một tiếng từ trạng thái nửa nằm rơi xuống bên cạnh Lý Nhị Tráng, nhưng lại luống cuống tay chân không biết phải làm sao, quay mặt đi mắng Lý Hoa: "Đại Nha, ngươi to gan lớn mật, dám làm hại nhị thúc của ngươi? Nương, người còn không dạy dỗ nó sao?"

Tình hình nhất thời có chút hỗn loạn, hai hài tử vừa rồi thì thầm trên đống cỏ cũng chạy đến, khóc lóc vây quanh Lý Nhị Tráng.

Lý Hoa cuối cùng cũng kéo được mảnh vải thối trong miệng tên béo ra, cũng cởi trói chân hắn, trên mặt lộ vẻ chán ghét.

Đây cũng là một tên nhát gan, lúc nãy cởϊ qυầи áo đã cởi trói tay, vậy mà lại ngốc đến mức không biết tự cứu mình.

Nàng đứng thẳng dậy, bà lão Giang thị, người đứng đầu gia tộc Lý, nắm giữ quyền sinh sát đối với mọi thành viên trong gia đình, cuối cùng cũng xông đến trước mặt, giơ tay tát một cái.

Nước bọt văng tung tóe vào mặt Lý Hoa: "Con ranh chết tiệt, ta đánh chết ngươi..."

Cánh tay giơ lên định tát bị lưỡi rìu chặn lại.

"Ngươi... ngươi dám chém thật sao?" Cánh tay của bà lão dừng lại, vẫn không dám tin.



Dù sao, biểu hiện trước đây của nguyên thân cũng chẳng có gì là to gan , chỉ có càng nhát gan hơn.

Lý Hoa lười giải thích nhiều lời, hất cằm, nói một câu: "Các ngươi có thể đích thân đi xem kết cục của Tam Lại Tử."

Nàng đã hiểu ra, nếu không cho nhà này thấy được lợi hại, thì không thể nào học được cách ngoan ngoãn.

Trong đám lưu dân, ngày nào cũng có người chết, vì tranh giành đồ ăn, vì tranh giành địa bàn, vì đói kém, bệnh tật...

Nhưng nữ hài 13 tuổi, thân hình như hài tử sáu tuổi gϊếŧ người, đây đúng là lần đầu tiên.

Lý Tam Tráng dìu phụ mẫu ra ngoài xem xét một vòng, rồi quay lại, gật đầu với mọi người, sắc mặt vàng như nến, nhìn Lý Hoa, đứa cháu gái này, trong mắt tràn đầy sợ hãi.

Tiếng kêu đau của Lý Nhị Tráng cũng không còn nữa, bởi vì vừa rồi, Lý Hoa vừa mở miệng đề xuất: "Các người đều muốn ăn thịt, vừa hay miếng thịt trên bắp chân của nhị thúc..."

Tên béo mặc quần áo rất thức thời, bám chặt lấy Lý Hoa, một tay còn tự giác kéo vạt áo nàng, nghe nói muốn ăn bắp chân của Lý Nhị Tráng, cổ họng hắn liền nôn khan.

Lý gia gia trừng mắt thở hổn hển, bắt đầu nói hòa giải: "Đại Nha đã về thì tốt, mọi người hãy bình tĩnh, trời còn sáng, tìm thức ăn là quan trọng."

Là không định tiếp tục ăn thịt người nữa sao? Đúng vậy, vừa rồi Lý Hoa đi trong sân cũng thấy trên núi còn vài điểm xanh, nếu cả nhà cùng nhau đi tìm thức ăn, có lẽ có thể no bụng.

Lưu thị mẹ ruột nguyên thân bị nữ nhi hắt hủi, hiện tại bỗng thấy cuộc sống như bừng lên tia hy vọng. Nàng ta chủ động chạy ra ngoài: "Ta lên núi tìm thức ăn, Nhị Nha con trông em, Đại Nha con theo ta..."

Nàng không dám sai bảo thêm nữa, mũi chân vấp vào ngưỡng cửa, mặt mày đỏ bừng.

Nhưng đám người Lý gia chẳng có ý định đi kiếm ăn. Lý Nhị Tráng vừa được băng bó xong cũng theo thê nhi ra chô đống củi. Lý Tam Tráng còn quá đáng hơn, vênh mặt ra dặn dò Lưu thị: "Đại tẩu nhớ tìm thêm củi khô về, đêm lạnh, thiếu thì không đủ dùng."

Lý Hoa không nhịn được nữa, chuyển rìu khai sơn từ tay phải sang tay trái, thử độ nặng, rồi ra lệnh: "Tất cả những ai trên mười tuổi, đều phải đi! Không tìm được thức ăn và củi thì đừng mong được trở về."