Chương 23

Nhưng kết quả Quý Xương Minh và Thẩm Tuệ Tâm liếc nhau, nói: "Nhiên Nhiên quả nhiên là lo lắng chuyện này.”

Quý Tinh Nhiên có chút ngoài ý muốn: "Cha, nương, hai người cũng tin trong chốc lát nữa sẽ mưa sao?”

Dù sao lúc này mặt trời cũng lớn đến dọa người.

Quý Xương Minh nở nụ cười: "Không phải đùa giỡn con đâu, cha của con xuất thân từ gia đình ở nông thôn, từ nhỏ chính là nhìn trời kiếm cơm!”

Ông so với Quý Tinh Nhiên còn nắm rõ thời tiết này hơn.

Quý Tinh Nhiên yên lòng, vội vàng nhét dây leo vào tay cha nương: "Thế thì phải nhanh chóng làm xong đồ thôi, tránh cho lát nữa vì mưa mà bị cảm lạnh.”

Sau đó, một nhà ba người liền bắt đầu vừa đi bộ vừa làm áo tơi.

Kỳ thật áo tơi dùng cỏ khô đặc thù đan sẽ dùng tương đối tốt, nhưng mà bọn họ ở trên đường vừa đi vừa làm cũng không thể quá kén chọn.

Chỉ có thể cố gắng đan cẩn thận một chút.

Trước sau bọn họ cách ba đến năm thước đều có người, vài người nhìn thấy bọn họ dệt áo tơi, tựa hồ cũng nghĩ tới cái gì đó vội vàng chạy đi hái dây leo để đan.

Quý Tinh Nhiên vẫn luôn nhìn chằm chằm mặt trời trên bầu trời.

Đến mười một giờ, lúc sắp nghỉ ngơi, cũng không có chút dấu hiệu trời sẽ mưa.

Đội ngũ dừng lại để nghỉ ngơi vào buổi trưa như bình thường.

Quan binh vẫn phát mỗi người một cái bánh bao giống như ngày hôm qua, cùng với một chén cháo.

Tuy rằng món ăn rất khó ăn, nhưng người Quý gia cũng không lãng phí, từng ngụm từng ngụm ăn hết.

Quý Xương Minh cảm khái nói: "Thật ra khi còn bé ta cũng đã ăn loại bánh bao rau dại này, khi đó trong nhà nghèo, không có thức ăn, ngay cả vỏ khoai lang cũng không nỡ ném…”

"Sau đó cuộc sống ngày càng tốt, hoa quả và rau quả có bộ dạng hơi không đẹp cũng không ai muốn, đồ ăn mua từ trong siêu thị giành giật nhau có bị rớt vài cái lá lại cũng không ai quan tâm."

Nếu như những người hiện đại biết có một ngày sẽ xuyên qua còn bị lưu đày, đi đến nơi hoang vắng lạnh lẽo như thế này liệu có thể sẽ quý trọng lương thực hơn một chút hay không?

Ba người ăn xong, trong tay cũng không nhàn rỗi mà liên tục đan áo.

Buổi chiều, lúc lên đường cuối cùng cũng làm xong ba cái mũ rơm cùng hai kiện áo cỏ thật dày.

Áo cỏ khoác lên người này được làm hệt như áo choàng.

Hai giờ chiều, kiện áo cỏ thứ ba cuối cùng cũng được làm xong.

Tuy nhiên, trời vẫn nắng nóng như cũ.

Quý Tinh Nhiên lúc này đã có chút cảm thấy hệ thống gạt người.

Không nói được bản thân cảm thấy thất vọng hay là như thế nào, nhưng dù sao cũng có chút mưu cầu.

Tuy nhiên hệ thống hình như chỉ xuất hiện vào lúc Quý Tinh Nhiên đang mơ màng, sau khi hoàn toàn tỉnh táo liền không có tin tức gì nữa.

Gọi thế nào cũng không trả lời lại.

Nếu không phải điện thoại di động vẫn có thể hiển thị app thời tiết, Quý Tinh Nhiên đã cảm thấy mình nằm mơ đến hồ đồ.

Quý Tinh Nhiên cứ cách một lát lại chăm chú nhìn điện thoại di động trong không gian balo một lần.

Ba giờ chiều, Quý Tinh Nhiên lần nữa xem điện thoại di động, đột nhiên phát hiện trang điện thoại di động thay đổi.

[Xác suất lượng mưa trong khu vực là 70% trong vòng hai giờ kế.]

Quý Tinh Nhiên kích động, càng thường xuyên xem hơn.

May mắn là điện thoại thương hiệu nội địa của nàng có sức mạnh bền, mở xem nhiều lần như vậy cũng không tiêu thụ quá nhiều điện tích.

Nhưng nhìn thấy lượng pin tụt từ 80% còn 78%, Quý Tinh Nhiên vẫn rất đau lòng.

Nàng không biết liệu hệ thống có cách sạc đầy pin hay không.

Lúc phần mềm theo dõi dự báo thời tiết thay đổi từ hai giờ thành nửa giờ, còn xác suất lượng mưa từ 70% đến 90%.