chương 8: sinh mệnh đặc thù

Lúc Hạ Giang chuẩn bị đứng dậy trở về, hệ thống đột nhiên lên tiếng.

“Ký chủ.”

“Hửm? Làm sao vậy?”

“Theo kiểm tra đo lường cho thấy, lấy vị trí ký chủ làm trung tâm trong vòng phạm vi 1 km có dấu hiệu của sinh mệnh đặc thù.”

“Sinh mệnh đặc thù?” Hạ Giang kinh ngạc: “Chẳng lẽ là biến dị động vật? Hay vẫn là tang thi cao cấp?”

“Mấy thứ kia nguy hiểm như vậy, hiện tại tiểu thân thể này của ta cũng đánh không lại, vẫn là trở về gϊếŧ gà ăn đi!” Hạ Giang nói nói, mắt nhìn gà trống trong tay nổi lên thèm thuồng, bắt đầu nghĩ nên nấu như thế nào thì tương đối tốt.

Không bằng một nửa hầm nấm, một nửa làm thịt kho tàu……

Hệ thống nói xong câu nói kia liền bắt đầu giả chết, hy vọng ký chủ có thể lý giải một tầng hàm nghĩa khác của mình, kết quả không nghĩ tới Hạ Giang tự hỏi vài câu như vậy lại bắt đầu suy nghĩ ăn. Hết cách, nó chỉ có thể nghẹn khí, lại lần nữa nhắc nhở.

“Ký chủ, thỉnh chú ý nhiệm vụ của ngươi!”

Hạ Giang tức khắc bừng tỉnh đại ngộ: “Ồ! Thì ra đặc thù sinh mệnh ngươi nói là người sao, không chịu nói sớm!”

Hệ thống: Quá tức! Thống muốn bùng nổ!

Hạ Giang hố hệ thống một đợt, tức khắc tâm tình tốt đẹp chuẩn bị đi tìm người có thể giúp cậu hoàn thành nhiệm vụ nhân loại, bất quá mới vừa bán ra chân liền dừng lại.

“Đúng rồi, ngươi vừa rồi nói chính là cách ta bao xa?”

Hệ thống cười lạnh, chính trực đứng đắn chỉ huy: “Lấy ký chủ vì trung tâm, trong phạm vi 1 km”

“Hữu nghị nhắc nhở, một km tương đương 1000 mét.”

Hạ Giang mau chóng nhận sai một cách thành khẩn: “Hệ thống, ta sai rồi, ta không nên hoài nghi tam quan chính trực và đạo đức hoàn mỹ của ngươi. Thống Thống quả thực chính là hệ thống tốt nhất lợi hại nhất ta gặp được trong hai đời, không thể ý thức được hệ thống ưu ái sớm là sai lầm lớn nhất cuộc đời này của ta……”

Hệ thống: “……”

Hạ Giang: “Hệ thống, i love youuu~~~~”

Hệ thống: “…… Hướng đông.”

Hạ Giang: “Thống, iu ngươi nhất.”

Hạ Giang dựa theo hệ thống chỉ đường hướng phía đông đi, đường núi gập ghềnh, hơn nữa cỏ cây ngăn cản, 1000 m chính là đi không sai biệt lắm một giờ mới phát hiện một cái tiểu sơn động bí ẩn, cùng nam hài nho nhỏ với đứng ở cửa sơn động.

Tiểu nam hài ước chừng năm sáu tuổi, ăn mặc áo thun có chút rách nát cùng quần dài, thấy Hạ Giang đi tới, sợ tới mức l củi gỗ vừa nhặt trên tay đều ném, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, hoảng loạn chạy về trong sơn động.

“Tỷ tỷ! Quái vật! Quái vật!”