Chương 7

“Vợ à, con gái của chúng ta đúng là đứa con của trời rồi, không ngờ ông trời còn cho nó đồ tốt như vậy!”

Bàn tay mềm mại của Mục Thanh cố gắng đoạt lại ngọc bội, không phải ông trời ban cho gì cả, mà cái này do mẹ cho cô.

Kiếp trước cô là đại tiểu thư con vợ cả phủ Mục Quốc công, từ nhỏ đã được nuôi dạy để trở thành Hoàng Hậu, thân mang trọng trách liên hôn, đêm trước ngày thành hôn, mẹ của cô đã đưa cho cô một mặt dây chuyền bằng ngọc bội. Đây là một trong những của hồi môn được bà ngoại tặng khi mẹ cô đi lấy chồng.

Ngày Mục Thanh kết hôn, thứ tỷ ghen ghét cô từ nhỏ đã ám sát cô, mẹ vì chặn một đao đó mà chết trước mặt cô, Mục Thanh tức giận báo thù cho mẹ ngay tại chỗ, gϊếŧ chết cả hai mẹ con ác độc kia. Người cha tốt vốn sủng thϊếp diệt thê trong lúc cứu ái thϊếp đã vô tình gϊếŧ chết cô.

Hai mạng đổi lấy hai mạng, rất công bằng! Dù sao mẹ cô chết rồi, cô cũng không muốn sống nữa.

Sau khi Mục Thanh thành quỷ, cô mới biết từ nhỏ mình đã được chọn làm Hoàng Hậu, bởi vì vận mệnh của cô có quan hệ với vận mệnh của Quốc gia, cho dù đã chết đi, cô cũng được chôn cất theo quốc lễ, quốc sư còn chọn cho cô một ngôi mộ có vị trí đắc địa, toàn bộ của hồi môn của cô cũng được gửi đến hoàng lăng để chôn cất cùng cô.

Thậm chí gia đình mẹ đẻ của người thị thϊếp kia cũng bị tru di cửu tộc rồi chôn sống toàn bộ cùng Mục Thanh. Sau khi cô chết, Mục Kế Đông bị tước đi tước vị và bị giáng xuống làm thường dân, cô cũng yên tâm mà ra đi.

Khi mở mắt ra, Mục Thanh còn tưởng đây là âm phủ, không ngờ cô vẫn mang theo ký ức kiếp trước rồi đầu thai, vừa đến đã gặp phải ca khó sinh, cuối cùng cô cũng phải tự ra tay để cứu lấy mình. Cô trời sinh đã thính tai tinh mắt, khi phát hiện ra cha mẹ mình ở kiếp này trông giống hệt với cha mẹ kiếp trước của mình thì đã hoàn toàn yên tâm.

Kiếp trước cha có địa vị cao, tính tình ích kỉ, sủng thϊếp diệt thê. Người cha ở kiếp này lại không như vậy, chỉ là hình như có chút ngốc.

“Con gái, thử lại xem, giấu trứng gà vào đi.”

“Oa, giỏi quá, thử lại lần nữa.”

“Cái này cũng bỏ vào luôn, để xem cái mặt dây chuyền bé tí đó có thể đựng được mấy quả trứng gà?”

Mục Thanh bú no rồi liền quay đầu nằm trong vòng tay của mẹ, không thèm quan tâm đến người cha ngốc kia. Mục Kế Đông vẫn còn chưa từ bỏ, còn tận ba quả nữa cơ mà.

Cánh cửa đang khép hờ đột nhiên bị đẩy ra, vì va vào bức tường phía sau nên phát ra một tiếng động lớn, khiến Mục Thanh đang buồn ngủ liền bị giật mình mà bắt đầu òa khóc.

Mục Hồng Kiệt vươn cổ nhìn: “Chú ba, chú đang giấu cái gì vậy? Sao chỉ có ba quả trứng gà rừng, lúc trước chú toàn lấy về hơn mười quả mà.”

Mục Kế Đông tức giận quát: “Tránh ra, muốn ăn trứng thì tự đi tìm cha mẹ mình đi, đừng hòng đến đây để trộm.”

Mục Hồng Kiệt nghe vậy liền bị doạ cho khóc thét, chạy vào bếp vừa khóc vừa mách lại với Trương Lan Hoa. Cô ta vừa dỗ con trai vừa phàn nàn: “Chú ba cũng thật là, trước kia trứng gà rừng mang về đều chia cho mấy đứa nhỏ mà, lần này lại keo kiệt giấu riêng cho nhà mình ăn, bộ trứng gà trong thôn đưa không đủ cho Lâm Ngọc ăn hay gì?”

Vương Thải Hà cười lạnh một tiếng, đáp trả: “Mẹ thấy hôm nay con cũng đừng ăn thịt thỏ này nữa, đã cho nhiều đồ tốt như vậy còn không biết đủ, thà cho chó ăn còn hơn, ít ra nó còn biết vẫy đuôi mừng.”