Chương 6

Hai người vội vàng đi vào sâu trong núi, lúc đi ngang qua mãnh hổ lĩnh liền thấy một khối đá cao bằng một người trưởng thành, bên trong đây chính là núi sâu. Đứa trẻ nào dám chạy đến đây thì về nhà chắc chắn sẽ bị đánh gãy chân.

Mãnh hổ lĩnh cách thôn Mục gia không gần, cho dù bọn họ đi nhanh thì từ thôn Mục gia tới đây cũng phải mất gần ba giờ. Trừ đi thời gian xuống núi, bọn họ nhiều nhất chỉ có thể ở lại đây một đến hai giờ.

Gà rừng biết bay nên không dễ bắt, có điều vẫn lượm được mấy ổ trứng gà rừng, hai người bọn họ còn hợp sức bắt một ổ thỏ, tổng cộng thu được bốn con thỏ béo ú, mấy con thỏ cỡ nhỏ thì thả lại.

Lúc này cả hai lại vội vàng xuống núi, trên đường đi liền chia thỏ, mỗi người hai con.

“Tôi không lấy trứng gà rừng đâu, để dành cho cháu gái nhỏ ăn đi.”

Mục Kế Đông vỗ vai hắn nói: “Anh em tốt!”

Lúc Mục Kế Đông về vẫn còn sớm, khi hắn về đến nhà, chỉ có mẹ cùng chị dâu hai và hai đứa cháu trai đang ở nhà. Hắn đưa hai con thỏ trong tay mình cho Vương Thải Hà: “Một con để nhà mình ăn, còn con kia để dành hầm canh cho Lâm Ngọc.”

Nói xong Mục Kế Đông liền quay vào phòng, cẩn thận lấy một đống trứng gà rừng từ trong giỏ ra

Lâm Ngọc đang dựa vào gối cho con bú, ngạc nhiên nói: “Anh nhặt được bao nhiêu ổ trứng gà rừng vậy? Sao có thể nhặt được nhiều trứng như thế?”

“Hì hì, mấy ổ lận, Quốc Trụ cũng đi cùng, nhưng cậu ấy không lấy trứng mà cho anh hết.”

Lâm Ngọc nghe vậy liền cảm động nói: “Chờ em khỏe lại sẽ đến cảm ơn anh ấy cùng Quế Hoa sau.”

Lâm Ngọc là người đến từ tỉnh khác, vốn muốn đến đây để nhờ cậy cậu của mình, nhưng không ngờ gia đình của người cậu họ này không còn nữa. Chỉ còn lại cô em họ duy nhất cũng đi lấy chồng ở tận vùng Đông Bắc. Lâm Ngọc một thân một mình ở đây không khỏi bị người khác bắt nạt ức hϊếp, chỉ sau khi cô ấy qua lại với Mục Kế Đông thì cuộc sống mới dần tốt lên. Sau khi cô ấy gả đến thôn Mục gia thì người bạn thân nhất của Lâm Ngọc chính là Quế Hoa, vợ của Mục Quốc Trụ.

Mục Kế Đông cầm trứng gà rừng trêu chọc con gái: “Xem này, cha tìm trứng gà rừng về cho mẹ con đấy, khi con có thể ăn được thì ngày nào cha cũng sẽ lên núi tìm trứng gà rừng về cho con.”

Lâm Ngọc cười nói: “Anh đừng dỗ con nữa.”

Mục Thanh đang mải mê bú sữa thì bị chọc, bàn tay béo ú vung lên, quả trứng gà rừng trong tay cô bỗng biến mất.

“Ủa đâu rồi, hay là lăn vào trong chăn?”

Mục Kế Đông xốc chăn lên tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy, vì đang mùa nắng nóng nên chăn này cũng không dày, không thể che mất quả trứng gà rừng được. Mục Kế Đông không tin, vì vậy liền lấy một quả trứng khác nhét vào tay con gái.

Sau đó quả trứng thứ hai liền biến mất. Hai vợ chồng nhìn nhau rồi há hốc mồm vì kinh ngạc.

“Con gái, con để trứng gà ở đâu vậy? Mau lấy ra cho cha.” Mục Kế Đông sợ đến mức nói chuyện lắp bắp.

Em bé thực sự hiểu, chỉ thấy tay nhỏ của cô nắm chặt vòng ngọc bội đeo trên cổ, những quả trứng gà rừng liền xuất hiện trong lòng bàn tay một cách thần kì.

Chuyện này thật kì lạ!

Mục Kế Đông, người vốn đang ngồi bên giường liền ngã cái rầm xuống đất.

Lâm Ngọc lo lắng hỏi: “Ngã có đau không anh?”

“Không sao!” Mục Kế Đông vịn thành giường để đứng dậy, vuốt sợi dây chuyền ngọc bội của con gái rồi nhìn đi nhìn lại, nhưng vẫn không tìm thấy gì lạ.