Chương 37: Vị Khách Lớn 1

Đàm Việt tỏ rõ suy nghĩ trước, không ngoài dự đoán, bởi vì hiệu trưởng Khâu tặng cho anh một giỏ rau nhà Hứa Hàm trồng, khiến anh rất thích thực phẩm xanh ở nông thôn trong truyền thuyết. Anh hỏi hiệu trưởng Khâu địa chỉ, nhân ngày cuối tuần đến đây một chuyến mua thêm rau để mang về.

Người có tiền chính là như vậy, đã chán ăn sơn hào hải vị, bắt đầu trở về với những thứ tự nhiên, thậm chí còn không ngại đến những nơi xa nghìn dặm như nơi này, chỉ để mua một ít rau về ăn.

Kiểu người không truy cầu điều gì như Hứa Hàm, trong núi cách xa nghìn dặm, cho dù có chân gấu ở đó cô cùng lười đi nhặt về.

......

Nhìn thấy người trồng rau, dù Đàm Việt là người hiểu biết sâu rộng cũng kinh ngạc đến mức suýt nữa thì cằm rơi xuống đất.

Đối phương lại có thể là một cô gái trông chỉ mới hai mươi lăm tuổi, hơn nữa ngoại hình còn rất ưa nhìn, tư thái còn tươi sáng và xinh đẹp hơn những minh tinh nổi tiếng nhờ gương mặt ăn tiền ở trên truyền hình, khiến anh không thể không cảm thán người đẹp ở nơi núi sông tươi đẹp này.

Hứa Hàm cảm thấy cái tên Đàm Việt này có chút quen tai, có lẽ cũng là nhân vật xuất hiện trong sách, nhưng nhất thời không thể nhớ ra là ai.

Trông Đàm Việt có vẻ cũng xấp xỉ tuổi Cố Yến Khanh, nhưng khí chất hoàn toàn trái ngược với Cố Yến Khanh, Cố Yến Khanh thiên về thanh lãnh, còn người này thì ôn nhuận, bề ngoài thì anh tuấn hoà nhã, mắt sáng như sao, có khí chất của một quân tử khiêm tốn.

Nếu ở chung với Cố Yến Khanh sẽ khiến cho người ta không khỏi có cảm giác kiêng dè, còn nếu ở chung với anh thì sẽ khiến cho người ta cảm thấy rất thoải mái.

Bởi vì vị Đàm tiên sinh này ôn tồn tao nhã, lịch sự khiêm tốn, tướng mạo thì rất hiền lành, Hứa Hàn có ấn tượng không tệ với anh, nên lịch sự tiếp đãi anh.

“Đàm tiên sinh, mời anh uống trà.” Hứa Hàm rót trà cho anh, nói.



“Cảm ơn.” Đàm Việt uống một ngụm trà Hứa Hàm vừa pha, hương thơm thanh mát từ trong trà tràn vào miệng.

“Đàm tiên sinh uống trà được là tốt rồi.”

“Trà này cũng là do cô tự trồng sao?”

“Không, là trà xuân tôi mua của một nhà sản xuất ở trên trấn, nhưng hiện tại vẫn chưa bán nữa, phải đến mùa xuân mới có trà này, nếu Đàm tiên sinh thích thì lát nữa tôi cho anh một hộp.”

Đàm Việt cười nhạt, gật đầu: “Cảm ơn.”

Lúc này, bà cụ Kiều đang dẫn Khẩu Khẩu đi thăm họ hàng thân thiết, Hứa Hàm không cần phải dẫn cậu bé theo, cô cười nói: “Đầm tiên sinh ngồi đây đợi một lúc nhé, tôi ra vườn hái rau cho anh.”

Đàm Việt điềm đạm nói: “Không vội, uống trà xong, tôi cũng đi cùng xem xem.”

Hứa Hàm nhìn ra bên ngoài: “Vừa mới mưa xong, có thể sẽ làm bẩn giày của anh.”

“Không sao.”

Hứa Hàm thấy anh cũng không để ý , nên cũng không nói gì nữa, dù sao cô cũng không sợ có người đến tham quan vườn rau nhà cô, nên ngồi xuống trò chuyện hàn huyên vài câu.

Chờ Đàm Việt chậm rãi thưởng thức trà xong, hai người mới cùng nhau đi ra vườn rau.

“Kiều tiểu thư , cô trồng nhiều rau như vậy, ở đây bán cũng không dễ đúng chứ?”



Đàm Việt thăm quan vườn rau nhà Hứa Hàm, thấy rau củ quả đầy hai vườn rau nhà cô đã chín, có lẽ sẽ sớm hư thối, nghĩ đến mùi vị của chúng, vô cùng tiếc.

Hứa Hàm thở dài, nói: “Tôi cũng không biết chúng sẽ sinh trưởng tốt như vậy, chỉ có thể xem xem có thể làm dưa muối hay phơi khô hay không.”

Uy lực của nướ© ŧıểυ của Khẩu Khẩu vô cùng mạnh, rau trong vườn mọc rất nhanh, vô cùng tươi tốt, cô đã tặng cho hàng xóm trong thôn, cũng đã cung cấp cho bên trường học một lượng lớn rau củ, nhưng vẫn còn dư rất nhiều.

Hơn nữa mùa đông chính là mùa trồng rau ở nông thôn, mọi người ai nấy đều có một vườn rau, rau nhà cô lại càng khó bán hơn.

Rau mọi người trong thôn không ăn hết, bình thường họ rất thích dùng để làm dưa muối hoặc phơi nắng làm rau khô, dưa muối thì còn được, xào lên ăn rất ngon, nhưng Hứa Hàm thật sự không thích rau khô, cho dù làm thế nào cũng đều cảm thấy có mùi phơi nắng.

Đàm Việt ôn hoà cười nói: “Thật ra, Kiều tiểu thư có thể không giới hạn chỉ bán trong thôn, những loại rau này thích hợp với người ở bên ngoài hơn.”

Sao Hứa Hàm không biết nếu bán cho người bên ngoài sẽ có lãi hơn chứ, nhưng cô đang sống ở sâu trong núi, chưa nói đến chi phí vận chuyển, đợi vận chuyển đến nơi thì chắc đã hư thối rồi.

“Tôi đang chuẩn bị đợi đến phiên chợ trên thị trấn, đem một ít đi bán để xem lượng bán ra như thế nào.”

Đàm Việt lắc đầu: “Quá phiền phức, thật ra có một đường tắc.”

Đường tắc?

Hai mắt Hứa Hàm sáng lên, cô tiện tay hái một quả cà chua căng mọng, ân cần đưa cho Đàm Việt với dáng vẻ xin chỉ giáo.