Chương 36: Nam Chính 3

Cố Yến Khanh: “Sao vậy?”

“Không có gì, anh đi đi.” Hứa Hàm cúi đầu, cũng không thèm liếc nhìn Cố Yến Khanh một cái.

“Vậy lần sau tôi lại đến thăm mọi người.” Cố Yến Khanh nói.

Hứa Hàm lạnh nhạt nói: “Không cần đâu, những gì tôi nói lần trước không phải là nói đùa, phiền Cố tiên sinh tôn trọng suy nghĩ của tôi, sau này đừng đến tìm tôi nữa.”

Cố Yến Khanh: “…”

Lật mặt còn nhanh hơn cả lật sách.

Nhưng Cố Yến Khanh thật sự rất gấp, cũng không tìm hiểu sao cô lại đột nhiên thay đổi thái độ, thậm chí ngay cả giỏ rau Hứa Hàm đưa cho anh, anh còn chưa kịp mang theo đã rời đi rồi.

Mà con trai ngốc nhà mình vừa mới thân thiết với anh một chút còn tò mò nhìn theo phía Cố Yến Khanh rời đi, tựa như vẫn đang mong chờ sự xuất hiện của anh.

Hứa Hàm thấy vậy không nhịn được mà thở dài, người cháu họ Cố Yến Khanh nói chính là nam chính Cố Minh Uyên.

Nghĩ đến cái tên này, Hứa Hàm không nhịn được xúc động.

Để Khẩu Khẩu có thể lớn lên một cách khỏe mạnh về thể xác lẫn tinh thần, sống một cuộc sống tốt đẹp, Hứa Hàm đã rời xa thành phố đầy thị phi kia, cũng cố gắng không liên quan đến người đó.

Nhưng xiềng xích của vận mệnh, tựa như mãi mãi khoá chặt với cô, khiến cô không thể thoát được.

Hứa Hàm quyết định sau này sẽ cách xa Cố Yến Khanh một chút, không đồng ý để anh đến nhà nữa.



Trôi qua hai ngày yên bình như vậy.

Hôm nay, Hứa Hàm đang phiền não vì rau trong vườn sinh trưởng quá nhanh và quá nhiều, ăn không hết. Bên trường học cũng không cần nhiều rau như vậy, đang định bỏ đi thì có tiếng gõ cửa, Hứa Hà đi ra ngoài mở cửa thì phát hiện là A Lai hai ngày trước đưa tre đến.

Kinh ngạc hơn là trên tay anh có có một cái đầu lợn to.

“Kiều, cô Kiều.” Nhìn thấy cô, A Lai ngại ngùng theo thói quen: “Cho hỏi Hoàng Đại Tiên nhà cô có ở đây không, tôi đến để trả lễ.”

Hứa Hà: “…Trả lễ gì cơ?”

“Chuyện là hai ngày trước không phải tôi nhờ nó phù hộ cho tôi năm nay cưới được vợ sao, hôm qua chị dâu thứ của tôi giới thiệu cho tôi một cô gái, chúng tôi đều rất vừa ý đối phương.”

Hứa Hàm: “…”

Như vậy cũng được sao???

Chết tiệt, thật sự mê tín như vậy sao.

Hứa Hàm kinh ngạc, A Lai nhìn thấy A Hoàng đang phơi bụng phơi nắng ở trong sân, liền vội vàng cầm đầu heo đi vào, vái nó ba vái: “Tôi mang chút lễ mọn đến để trả lễ, cảm ơn Hoàng Đại Tiên đã phù hộ cho tôi cưới được vợ.”

Nói xong, anh đặt đầu heo trước mặt A Hoàng.

A Hoàng nhìn thấy đầu heo to như vậy, tựa như rất hứng thú, nó nhảy lên đầu heo, ngửi đông ngửi tây.

A Lai nhìn thấy vậy thì tỏ ra vui mừng: “Cảm ơn Đại Tiên đã không chê chút lễ mọn này, mong Đại Tiên phù hộ cho ta ba năm sinh hai đứa, gia đình mỹ mãn.”



Hứa Hàm: “…”

Anh vẫn chưa xong sao.

Hứa Hàm sống chết không chịu nhận một cái đầu heo to như vậy, cạo lông cũng phải mất nửa ngày mới cạo xong, hơn nửa hình dáng đầu heo còn đáng sợ như thế, nhưng A Lai nói đây chỉ là chút tâm ý thôi, sau khi tạ ơn A Hoàng xong thì bỏ chạy nhanh như chớp.

Hứa Hàm nhìn cái đầu heo chết không nhắm mắt kia, dở khóc dở cười.

Cô nhấc A Hoàng ra khỏi cái đầu lợn, vỗ vỗ móng vuốt dính máu của nó, nói: “Mày thật sự lợi hại như vậy sao?”

A Hoàng trừng mắt nhìn cô, cũng không hiểu lời cô nói.

“Nếu mày thật sự lợi hại như vậy, vậy mày phù hộ cho nhà chúng ta sẽ có khách lớn, mua hết rau trong hai vườn rau của chúng ta, để cho tao có nhiều tiền hơn Cố Yến Khanh, như vậy con trai của tao sẽ không cần tiền tài của anh nữa.”

Suy nghĩ một chút, Hứa Hàm lại nói: “Thôi, nguyện vọng tiếp theo thì khó một chút, vậy mày giúp ta thực hiện nguyện vọng đầu tiên trước đi.”

Hứa Hàm chỉ nói đùa thôi, chuyện của A Lai chắc chắn chỉ là trùng hợp, anh vốn là một chàng trai rất nhanh nhẹn, bình thường rất chịu khó cần mẫn, một ngày chặt che bán có thể kiếm được gần hai trăm tệ, một tháng có thể kiếm được ít nhất 5000.

Ở nông thôn, một tháng kiếm được 5000 cũng được coi là thu nhập “khủng”, dù sao ở đây xây một căn nhà gạch ba tầng cũng chỉ khoảng mười vạn.

Cho nên cô gái người ta nhìn trúng anh là chuyện rất bình thường, chỉ là trùng hợp mà thôi.

Nhưng lại trùng hợp một cách kỳ lạ, ngày hôm sau, nhà bọn họ thật sự có một vị khách vô cùng giàu có đến.

Vị khách lớn kia tên là Đàm Việt, chính là người giàu có đã quyên tặng toà nhà dạy học cho trường tiểu học Đông Dương.