Hứa Hàm vốn dĩ cũng không tính toán mời Cố Yến Khanh về nhà nhưng bây giờ đang là mùa đông, thời gian lúc này đã gần tối nên rất là lạnh, thân thể của Khẩu Khẩu vẫn còn đang yếu nên sợ rằng ngồi sau xe điện sẽ không chịu nổi gió lạnh, vì vậy cô liền khuất phục trước thế lực lạnh lẽo, để cho bà cụ Kiều ôm Khẩu Khẩu ngồi trên xe ô tô của Cố Yến Khanh về nhà.
Còn Hứa Hàm đang chuẩn bị đối mặt trực tiếp với thế lực lạnh lẽo kia để đi xe điện về nhà, thì Cố Yến Khanh liền lạnh nhạt rút ra hai tờ tiền lớn mệnh giá một trăm đồng, đưa cho chủ quán ăn vặt và nói: “Làm phiền, giúp tôi tìm một người đáng tin cậy đưa xe điện này đến số 12 thôn Đông Dương.”
Chủ quán ăn vặt vui vẻ nhận tiền, sau đó vỗ ngực nói: “Cứ yên tâm để cho tôi.”
Hứa Hàm: “….”
Có tiền thì giỏi lắm sao.
Được rồi, có tiền đúng là rất tuyệt vời.
Nhưng mà chuyện ngồi hai người hay là ngồi ba người thì cũng chỉ khác nhau như năm mươi bước và một trăm bước mà thôi, nếu Cố Yến Khanh nguyện ý tiêu số tiền oan uổng này thì Hứa Hàm cũng vui vẻ không cần phải thổi gió lạnh.
Khi về đến nhà thì sắc trời đã tối đen rồi, sau khi đẩy cửa sân ra thì Hoàng Đại Tiên liền điên cuồng chạy ra nghênh đón, Cố Yến Khanh nhìn thấy động vật xa lạ này nên liền sửng sốt một chút: “Nhà của mọi người sao lại có chồn vậy?”
Hứa Hàm không nghĩ rằng kiến thức của anh lại rộng lớn như vậy, ngay cả chồn cũng biết, vừa cúi xuống xoa nhẹ đám lông mềm mại của Hoàng Đại Tiên vừa nói: “Là thú cưng trong nhà.”
Cố Yến Khanh: “….”
Nuôi thú cưng như này thì thật sự là…. Tươi mát thoát tục.
“Gà của nhà cô không có việc gì sao?” Cố Yến Khanh thật sự thấy mới lạ, anh còn nhớ rõ là động vật này không dễ thuần hóa mà thậm chí còn thích ăn gà,
“Hừ, nó có quan hệ rất tốt với gà của nhà tôi.”
“….”
Bởi vì trước đó đã lót qua bụng dạ nên Hứa Hàm chỉ hâm nóng lại cơm khoai sọ thịt khô lúc trưa, lại xào thêm một món rau, tùy tiện làm một bữa cơm tối đơn giản.
Cố Yến Khanh đưa mọi người về nhà cũng chỉ được chiêu đãi bữa cơm tối như vậy, anh vốn dĩ nhìn thấy đồ ăn đơn sơ như thế thì chỉ định khách khí gắp vài đũa rồi thôi, kết quả thì vừa bắt đầu ăn liền hoàn toàn không thể dừng lại được.
Cơm khoai sọ thịt khô thật sự rất ngon miệng, từng hạt cơm trắng trẻo đầy đặn được rưới lên trên một lớp nước sốt màu vàng ươm, khoai sọ mềm dẻo và ngọt ngào, thịt khô cũng có hương vị đậm đà nhưng không quá mỡ khiến cho dễ ngán, cũng không quá nạc khiến cho dắt răng, hấp dẫn nhất vẫn là hương vị của thịt khô kết hợp cùng sự thơm ngon mới mẻ của rau củ và nấm hương, khiến cho mùi thơm cứ quanh quẩn ở trong miệng.
Mà rau xanh thì không cần phải nói, dù sao Cố Yến Khanh đã ăn qua vô số sơn hào hải vị nhưng mà đây là lần đầu tiên vị giác của anh bị thuyết phục bởi một đĩa rau xanh nhìn thì có vẻ bình thường này.
Vốn dĩ chỉ tính ăn khách sáo một chút, mà cuối cùng Cố Yến Khanh lại ăn nhiều nhất.
Sau khi biết rằng những món ăn này đều là do Kiều Vãn Tình nấu thì sắc mặt của Cố Yến Khanh có hơi phức tạp một chút.
“Trời tối rồi nên tôi cũng không giữ lại nữa, anh tự trở về hoặc là đi lên trên thị trấn ở khách sạn đi.” Sau khi ăn xong nhưng Hứa Hàm không thấy Cố Yến Khanh có ý rời đi nên không hề khách khí nói một câu.
Cố Yến Khanh: “Sốt cao có thể sẽ lặp lại nên tôi không yên tâm rời đi.”
“….” Hình như cũng có lý.
Cuối cùng thì Cố Yến Khanh đã thuận theo lý do đó để có được quyền lợi ở lại nhà của cô một đêm.
Sau khi về nhà thì Khẩu Khẩu có tỉnh lại một lần, Hứa Hàm cho cậu bé bú sữa rồi thay tã, sau đó cậu bé lại ngủ tiếp, không thấy có gì khác thường nên Hứa Hàm cũng thấy hơi yên tâm.
Nhưng khi đến mười giờ tối thì cậu bé bỗng nhiên bắt đầu khóc ầm ĩ, hơn nữa lại còn là loại khóc lóc khi đang nhắm mắt ngủ, khóc đặc biệt đau lòng, có chút đứt ruột đứt gan.
Chuyện này khiến cho Hứa Hàm vô cùng gấp gáp, ôm vào lòng dỗ dành cũng không được, sữa cũng không chịu uống, chỉ khóc liên tục gần như đã không thể thở nổi.
“Làm sao bây giờ?” Hứa Hàm lần đầu tiên gặp phải tình huống như này, có cảm giác bó tay không làm gì được.
Cố Yến Khanh mới lên chức cha nhưng cũng tương đối bình tĩnh hơn, tuy nhiên cũng không biết phải làm sao bây giờ: “Nếu không lại đi đến bệnh viện một chuyến?”
“….” Tình huống như này thì đến bệnh viện có ích gì không?
Bà cụ Kiều đứng ở bên cạnh hơi do dự nói: “Nếu không thì chúng ta thử phương pháp ở quê nhà xem sao?”
Hai người đồng loạt nhìn về phía bà: “Phương pháp quê nhà gì?”
Ngay từ đầu, Hứa Hàm nghĩ rằng phương pháp quê nhà của bà cụ Kiều là một số hành động như ấn vào huyệt nhân trung, hoặc ấn vào huyệt khác trên người, nhưng cuối cùng thì phương pháp quê nhà lại là…. mê tín.