Bà cụ Kiều bưng bữa sáng của cô ra, khi nhìn rõ cô đang cầm cái gì thì vô cùng hoảng hốt, nói: “Cái kia, bà…. Chỉ là bà nhàn rỗi nhàm chán nên mới đan cho đứa bé nhà dì Lý ở bên cạnh.”
“Ồ.” Hứa Hàm bỏ cái mũ xuống, nói: “Cháu thấy rất đẹp, nếu để cho đứa nhỏ trong bụng của cháu đội thì cũng rất thích hợp, chừng nào bà rảnh rỗi thì lại đan thêm một cái mũ đội đầu cho bé đi?”
Bà cụ Kiều nghe xong thì lập tức có chút luống cuống tay chân, khẩn trương đặt bữa sáng xuống, chà xát tay rồi cẩn thận hỏi: “Cháu sẽ không ghét bỏ sao?”
“Rất đẹp mà.” Hứa Hàm thấy vẻ mặt vừa mừng vừa lo của bà lão thì hơi bất đắc dĩ và có một chút đau lòng, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Trước kia là cháu không đúng, quá hâm mộ hư vinh, thời gian vừa qua cháu cũng đã suy nghĩ kĩ rồi, loại vinh hoa phú quý như này thì cũng không phải là chuyện có thể cưỡng cầu được, bây giờ sống tốt cuộc sống của bản thân mới là điều quan trọng nhất, cho nên cháu sẽ thử chậm rãi thay đổi.”
“Không, không cần thay đổi, cháu như bây giờ cũng rất tốt, rất tốt rồi.” Bà cụ Kiều cuống quýt nói.
Hứa Hàm: “….”
Nguyên chủ rốt cuộc đã để lại cho người ta bao nhiêu tổn thương tâm lý vậy.
…..
Bởi vì cũng sắp đến ngày sinh dự tính nên Hứa Hàm cần đi bệnh viện để kiểm tra trước khi sinh.
Vốn dĩ là tính toán đi vào hai ngày trước, nhưng mà lúc đó Hứa Hàm vừa mới xuyên qua, vẫn chưa thể tiếp nhận chuyện bản thân đang mang thai nên tâm lý có hơi bài xích chuyện đi khám thai, nên liền bịt tai trộm chuông cọ xát thêm vài hôm nữa.
Nhưng đứa bé này sắp sinh rồi, bây giờ thì không thể phá thai được nữa, Hứa Hàm thấy không trốn được nên mới đành ôm bụng đi khám thai.
Cô không để bà cụ Kiều đi cùng vì bà cũng không giúp thêm được gì nhiều, chỉ một mình đi bệnh viện.
Cũng may không phải là phụ nữ mang thai nào cũng có chồng đi cùng, nên cô đi khám thai một mình cũng không có gì khác thường cả.
Bởi vì không phải là ngày cuối tuần, hơn nữa Kiều Vãn Tình cũng chọn bệnh viện tư nhân mà người có tiền thích đi, nên người ở trong bệnh viện cũng không đông lắm, Hứa Hàm rất nhanh chóng đã thuận lợi kiểm tra xong.
“Kiều tiểu thư, thai nhi của cô rất khỏe mạnh, sẽ được chào đón bảo bảo đáng yêu sớm thôi.” Bác sĩ sau khi kiểm tra kết quả thì cười tủm tỉm nói với Hứa Hàm.
“Ồ, vậy tôi có phải sắp nhập viện rồi không?” Hứa Hàm là một bà mẹ mới nhậm chức nên đã hỏi han rất không chuyên nghiệp.
Cô lo lắng là nếu khi bản thân đang ở trong nhà thì đứa bé đột nhiên muốn sinh ra, hoặc là đang trên đường đến bệnh viện, khi đang ở trên xe thì đã sinh ra mất rồi, không phải trên tin tức hay có mấy ví dụ như vậy sao.
“Không phải vội, chờ đến khi nào bụng đau thì mới đến đây nhập viện.” Bác sĩ thấy vẻ mặt lo lắng của cô nên liền an ủi: “Kiều tiểu thư không cần quá lo lắng, cứ bình tĩnh thôi.”
Được rồi, Hứa Hàm đứng dậy: “Vậy cảm ơn bác sĩ, tôi đi trước.”
“Được, Kiều tiểu thư đi thong thả.”
Sau khi chào tạm biệt bác sĩ, thì Hứa Hàm xách theo túi nhỏ của mình và chậm rãi thong thả đi ra bệnh viện.
Đây là lần đầu tiên Hứa Hàm đi ra nơi công cộng sau khi cô xuyên qua đến trên người của Kiều Vãn Tình, bởi vì tiểu thuyết này tham khảo bối cảnh của thế giới thực nên cảnh tượng sinh hoạt ở đây cũng không khác gì hiện thực cả, trong hiện thực có cái gì thì nơi này đều có.
Giống như là cô vẫn sống ở thế giới của mình, chỉ là đã thay đổi một thân phận khác.
“Nhường đường, nhường đường, làm ơn nhường đường giúp.”
Hứa Hàm vừa đi đến cửa bệnh viện thì có một người đàn ông đang vô cùng lo lắng ôm một người xông vào trong, nhìn có vẻ vô cùng gấp gáp, bởi vì thân thể của Hứa Hàm hơi bất tiện nên liền theo bản năng bảo vệ bụng và nhường đường cho anh ta, tuy nhiên lại không cẩn thận làm rơi túi xách xuống đất.
“Thật có lỗi, thật có lỗi.” Người kia vừa thấy là phụ nữ có thai nên liền vội vàng dừng chân: “Có đυ.ng phải ngươi hay không?”
“Không có việc gì, ngươi mau đi đi.” Hứa Hàm nhìn bộ dạng hấp hối của người trong ngực anh ta, nên liền nhanh chóng nói.
“Cảm ơn!”
Người đàn ông lại vội vàng ôm người rời đi, Hứa Hàm đang muốn khom lưng nhặt túi xách lên thì đã có người đi trước cô một bước, giúp cô nhặt túi lên rồi.
“Đây.” Người đàn ông nhặt túi cho cô mặc một bộ vest, đi giày da, vừa nhìn đã biết là tầng lớp tinh anh.
Hứa Hàm nhận lấy: “Cảm ơn.”
Người đàn ông nhìn khuôn mặt của Hứa Hàm, hơi nghi hoặc một chút sau đó lập tức lễ phép cười nói: “Chỉ là tiện tay giúp đỡ mà thôi.”
Kiều Vãn Tình có vẻ ngoài quá mức xinh đẹp, đàn ông bình thường nhìn thấy cô cũng sẽ hơi ngẩn ngơ nên Hứa Hàm cũng không ngạc nhiên nhiều, chỉ khẽ gật đầu với anh ta rồi tự mình rời đi.
Người đàn ông hơi nhíu mày, nhìn theo bộ dạng loạng choạng của cô, mãi đến khi cô biến mất ở chỗ rẽ thì mới xoay người đi vào trong bệnh viện.