Chương 2: Phụ Nữ Mang Thai Sắp Sinh 2

Trong tiểu thuyết cũng không miêu tả rõ ràng về nhân vật Kiều Vãn Tình này, chỉ biết là hình như Cố Yến Khanh đã đi công tác ở tỉnh ngoài, không biết bao giờ trở về, Kiều Vãn Tình cũng không có phương thức liên hệ với anh nên chỉ có thể ở nhà ôm cây đợi thỏ.

Hơn nữa do sự sắp xếp của tác giả nên Kiều Vãn Tình vẫn luôn không có cơ hội liên lạc lại với Cố Yến Khanh.

Chăm sóc trẻ em đã mệt mỏi rồi, nuôi dưỡng đứa nhỏ thì càng không dễ dàng gì, tài chính của bản thân càng ngày càng túng thiếu khiến cho tư tưởng của cô ta càng ngày càng thêm cực đoan và điên cuồng, không hề đối xử ôn như với đứa con là nhân vật phản diện, động chút là đánh mắng và chửi bới, mỗi ngày đều nói cho đứa nhỏ rằng cha của nó là người trâu bò như thế nào, nó có xuất thân cao quý ra sao, dạy cho đứa nhỏ có suy nghĩ trong đầu là sẽ trở thành người thừa kế tương lai của nhà họ Cố.

Mà bản thân cô ta thì lại càng ngày càng hết hy vọng với miếng thịt mỡ là Cố Yến Khanh, bắt đầu đắm mình trong sa đọa, bởi vì cô ta có một khuôn mặt trời cho, có thể quyến rũ những lão già giàu có dễ như trở bàn tay, nên đã liên tục làm tiểu tam, làʍ t̠ìиɦ nhân của người khác, vô cùng thuần thục vào vai một người phụ nữ cực phẩm.

Cũng bởi vì nguyên nhân này nên đã khiến cho đứa con của cô ta lớn lên trở thành một kẻ hoàn toàn biếи ŧɦái, càng đáng sợ hơn là cuối cùng chính đứa con của cô ta đã tự tay rút ống thở và tiễn cô ta lên đường.

Nghĩ về mấy chuyện sau này mà Kiều Vãn Tình phải chịu khiến cho trong lòng của Hứa Hàm có một vạn chữ cmn chạy quanh.

Cô chỉ đọc một quyển tiểu thuyết thôi mà, thật sự quá xui xẻo.

…..

Sau khi rửa mặt xong thì Hứa Hàm đi ra khỏi phòng, người ở trong phòng khách nghe được tiếng động liền cuống quýt giấu đồ vật trên tay đi.

“Cháu dậy rồi à, hôm nay dậy sớm vậy.” Bà cụ Kiều hướng về phía cô và cười lấy lòng, trong ánh mắt còn có một chút câu nệ.

Hứa Hàm thấy chút đau đầu khi nhìn vẻ mặt sợ hãi của bà, đây là bà nội do ông nội của Kiều Vãn Tĩnh tái giá cưới về, chỉ mới ngoài 60 tuổi, là một người nhát gan dễ bị bắt nạt.

Cha mẹ của Kiều Vãn Tình đều đã mất rồi, chỉ còn một người thân là bà thôi, vì sợ rằng sau khi sinh đứa nhỏ sẽ không có ai chăm sóc nên đã đón bà từ nông thôn lên đây.



Bà cụ Kiều đối với chuyện Kiều Vãn Tình chưa kết hôn đã mang thai cũng không dám nói lời nào, vẫn luôn ở đây chịu thương chịu khó hầu hạ cô ta, hơn nữa còn phải ứng phó với tính tình vui buồn thất thường của Kiều Vãn Tình.

Nếu như bình thường, khi bà cụ Kiều nói chuyện với cô ta thì Kiều Vãn Tình chắc chắn sẽ trợn trắng mắt và không thèm để ý tới bà, nhưng mà bây giờ đổi thành một công dân gương mẫu như Hứa Hàm thì cô hoàn toàn không thể đối xử với một bà lão như vậy.

“Đúng vậy, đứa nhỏ quá ầm ĩ khiến cho cháu không thể ngủ được, nên liền thức dậy luôn.” Hứa Hàm ngồi xuống bên cạnh bà và chỉ vào bụng mình.

Vốn dĩ bà cụ Kiều tưởng rằng sẽ bị càu nhàu một trận, nhưng khi thấy cô nói chuyện nhẹ nhàng với bà như vậy thì liền giật mình một chút, rồi lập tức vội vàng nói: “Vậy cháu ngồi nghỉ ngơi đi, để bà bưng bữa sáng đến cho.”

Hứa Hàm không muốn khiến cho tính cách của nguyên chủ đột nhiên bị thay đổi quá nhiều nên chỉ nhẹ nhàng gật đầu, không nói chuyện nữa.

Chờ đến khi bà cụ Kiều đi vào trong phòng bếp thì Hứa Hàm liền nhìn thấy đồ vật mà bà vừa giấu bị lộ ra ở dưới ghế sofa, vì tò mò nên cô đã cầm lên nhìn, đó là một chiếc mũ trùm đầu nhỏ, màu xanh da trời nhạt, còn chưa hoàn thành xong.

Có thể thấy đây là chiếc mũ được đan rất cẩn thận, vô cùng tinh xảo, hoàn toàn có thể so sánh với mấy loại mũ được đan bằng máy móc được bán trên thị trường, chắc hẳn là chuẩn bị cho đứa nhỏ trong bụng của cô rồi.

Còn về lý do tại sao bà lại cuống quýt giấu đi thì chủ yếu là do Kiều Vãn Tình không muốn đối mặt với xuất thân nghèo khó của mình, vì muốn chen chân vào trong giới thượng lưu nên cho dù cô ta không có tiền để ăn cơm nhưng vẫn phải mặc những đồ hàng hiệu mà các phu nhân hay dùng.

Cho nên đương nhiên cô ta không cho phép bà cụ Kiều để cho đứa con sẽ trở thành con trai cả của nhà họ Cố mặc mấy thứ đồ không có thương hiệu như thế.

Cô ta thậm chí còn coi bà cụ Kiều là người trông trẻ trong nhà, còn ảo tưởng bản thân đang hưởng thụ cuộc sống có người hầu chăm sóc.

Đều là phụ nữ, cũng xuất thân từ gia đình bình thường, nên Hứa Hàm hơi lắc đầu, không hiểu vì sao Kiều Vãn Tình lại có lòng hư vinh mạnh mẽ như vậy.