Chương 21: Tức Chết Cha Rồi 2

Sau khi cho Khẩu Khẩu ăn no, Hứa Hàm thay tã cho cậu bé, đến lúc cô ra ngoài thì Cố Yến Khanh cũng đã ăn xong, đang ngồi trong phòng khách chơi điện thoại.

Lúc nhìn Khẩu Khẩu, ánh mắt anh hơi ngừng lại, nhưng chỉ giơ tay sờ sờ cậu bé mấy cái chứ không có ý muốn bế.

Trong lòng Hứa Hàm cũng hiểu rõ cảm tình của anh với đứa nhỏ này thế nào, cô bảo bà cụ Kiều dùng xe nôi đẩy Khẩu Khẩu vừa ăn no ra ngoài đi dạo một chút, mình thì ngồi xuống cạnh Cố Yến Khanh.

"Lần trước Vương Kiêu đã nói mấy câu đắc tội Kiều tiểu thư, thật ngại quá."

Cố Yến Khanh lúc này mới mở miệng nói chính sự.

Hứa Hàm không ngờ đối phương sẽ mở miệng nhận sai, lạ thật, cô còn tưởng mấy thiếu gia có tiền đều là loại không biết điều chứ.

Rõ ràng Cố Yến Khanh lịch sự hiểu lễ hơn Vương Kiêu kia nhiều.

Hứa Hàm đã sớm không để bụng chuyện này rồi, cô nói: "Không có gì."

"Cô là một cô gái chưa lập gia đình, mang theo đứa trẻ như vậy rất bất tiện, cô chắc chắn không định để tôi mang nó về nhà họ Cố sao?" Cố Yến Khanh hỏi.

"Cảm ơn đã quan tâm, không cần đâu."

Cố Yến Khanh thấy cô đã quyết tâm thì cũng không muốn tiếp tục đề tài này nữa, lại nói: "Nếu đã thế thì tôi không miễn cưỡng, lúc nào cô có ý này thì có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào, đây là số điện thoại của tôi."

Vừa nói, Cố Yến Khanh vừa đẩy một tấm danh thϊếp đến trước mặt cô.

Hứa Hàm nhìn tấm danh thϊếp kia, nhất thời thấy hơi châm chọc.



Nguyên chủ vì muốn qua lại với Cố Yến Tranh mà mặt mũi cũng có thể từ bỏ, nhưng ngoại trừ ngủ với người ta được một đêm thì cái gì cũng chưa nhận được.

Nếu cô ấy có được số điện thoại của Cố Yến Khanh, có thể trong khoảng thời gian anh đi tỉnh khác phát triển mà gọi điện cho người ta, cho dù không thể thành công lợi dụng đứa trẻ để thượng vị thì nhìn sự phong độ của Cố Yến Khanh này, ít nhất cũng sẽ nhận Cố Tư Kiều về, còn cho cô ấy một khoản bồi thường không nhỏ.

Cố Tư Kiều cũng sẽ không đến mức đi đến bi kịch như vậy.

Nhưng tiểu thuyết chính là tiểu thuyết, phàm là cốt truyện của tác giả thì rất khó bị thay đổi.

Mà cô lại xuyên vào thế giới này, vô tâm cắm liễu lại có được số điện thoại của anh, thậm chí còn có thể làm anh đến tận cửa tìm cô đàm phán...

Cố Yến Khanh thấy cô ngẩn người nhìn tấm danh thϊếp kia, không biết trong đầu cô đang nghĩ gì, cũng không có hứng thú suy đoán, nói tiếp: "Còn về đứa trẻ, tôi thân là cha nó, mỗi tháng sẽ định kỳ gửi một khoản tiền vào cái thẻ này, mật khẩu là 123456."

Lần này Cố Yến Khanh lại đưa cho cô một cái thẻ ngân hàng.

Mắt Hứa Hàm hơi giật giật, phong cách tổng tài bá đạo nồng đậm này quả nhiên có mấy phần phù hợp với hình tượng của anh trong truyện.

Nhưng mà, Hứa Hàm lập tức đẩy tấm thẻ quay lại, nói: "Cái này cũng không cần."

"Hả?" Vẻ mặt Cố Yến Khanh khó hiểu.

"Tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi có năng lực nuôi nấng Khẩu Khẩu, không phiền anh nhọc lòng, dù sao nếu anh muốn có con thì sẽ có một đống người nguyện ý sinh cho anh, anh cứ coi như không có đứa con là Khẩu Khẩu là được, tôi không muốn có quá nhiều sự liên quan với anh."

Hứa Hàm đã nghĩ thông rồi, thà mình chịu khổ một chút, cái gì cũng không cần, cũng không cho Khẩu Khẩu biết mình có một người cha trâu bò như vậy là được.



Nếu không, cho dù Cố Yến Khanh không bạc đãi nó thì có khi nó cũng không thoát được sự liên quan đến nam chính, ví dụ như hai người cùng thích nữ chính gì đó, nam chính người ta có hào quang nhân vật chính, một vai phản diện phụ trợ như nó chỉ có tác dụng lót đường cho nam chính thôi.

Nghĩ đến chuyện con trai mình chỉ là đá lót đường cho người khác, người mẹ hờ Hứa Hàm cô cũng cảm thấy đau lòng.

Cho nên, đơn giản là cả đời không liên quan, tuy không biết có thể đấu tranh với vận mệnh không, nhưng cô vẫn muốn thử một lần, còn hơn ngồi yên chờ chết.

Cô chỉ hy vọng Khẩu Khẩu yên ổn sống một đời.

Cố Yến Khanh nghe vậy có chút không vui: "Có ý gì?"

Hứa Hàm buông tay: "Ý trên mặt chữ."

Cố Yến Khanh nhíu mày: "Kiều tiểu thư, tôi không có thời gian lá mặt lá trái với cô, đừng chơi chiêu với tôi làm gì."

Phốc, lời thoại này, sao lại càng ngày càng giống tổng tài bá đạo vậy.

Hứa Hàm nói dứt khoát: "Không còn cách nào, vì muốn anh chú ý, tôi chỉ có thể cố tình làm như vậy, đàn ông không phải càng không chiếm được thì càng muốn sao, sau đó anh sẽ cảm thấy: Cô gái, hay lắm, em đã thành công thu hút sự chú ý của tôi!"

Cố Yến Khanh: "..."

Cuối cùng Cố Yến Khanh mang vẻ mặt không ngờ rời đi — là bị Hứa Hàm chọc tức mà đi.

Hứa Hàm nhìn bóng dáng anh, tiếc nuối cảm thán: Ít nhất cũng phải đến trăm vạn đấy, thật ra cô vẫn rất yêu tiền mà.

Nhưng mà, nháo thành như vậy, Cố Yến Khanh chắc sẽ không đến nữa, anh ta tâm cao khí ngạo như vậy, nói chuyện hai lần không được sẽ cho rằng Hứa Hàm không biết điều, theo tính cách của anh ta, chắc chắn sẽ không tự mình đâm vào vách tường lần thứ ba.