Sắc mặt Cố Yến Khanh khó coi một lúc lâu, cuối cùng quyết định xem nhẹ cái đề tài này, ngược lại nói: "Nó rất đáng yêu."
"Tất nhiên, cũng không nhìn xem gen của cha mẹ nó thế nào."
Cố Yến Khanh lại: "..."
Hứa Hàm nín cười đến nội thương, loại người thân ở địa vị cao như Cố Yến Khanh phỏng chừng chưa từng có người không chút kiêng nể khiến anh á khẩu như vậy.
May mà tính tình Hứa Hàm coi như phúc hậu, sau khi nói lại anh xong, cô khách khí tiếp đón: "Cố tổng ăn trước đi, đợi tý nguội thì không ngon nữa đâu."
Cố Yến Khanh rửa sạch tay, ngồi xuống bàn ăn.
Thức ăn trên bàn rõ ràng là Hứa Hàm chuẩn bị riêng cho khách, bề ngoài nhìn đẹp hơn mâm đồ ăn lúc nãy cô cầm, bánh cuốn được cuốn gọn gàng tròn trịa, cắt thành từng miếng vừa ăn, vằn thắn được xếp chỉnh tề trên cái mâm màu trắng, nước sốt được rưới lên trên.
Anh cầm đôi đũa lên, gắp một miếng đưa vào miệng, nhai hai lần, ngoài ý muốn phát hiện còn ngon hơn trong tưởng tượng.
Sợi vằn thắn làm từ gạo xay tương đối dai, nêm nếm ăn rất vừa miệng, vị mềm mại lại trơn nhẵn, bên trong nước sốt có bỏ tôm tươi, thỉnh thoảng ăn trúng tôm, càng nhai càng thơm.
Ngạc nhiên nhất là bên trong bánh cuốn không chỉ có thịt băm và trứng, còn có cả rau xà lách, Cố Yến Khanh là người không thích ăn rau xà lách, cảm thấy vị của nó có chút lạ.
Nhưng loại xà lách này lại làm thay đổi cái nhìn của anh đối với xà lách, vừa cắn một miếng đã thấy một hương vị thanh thúy thơm mát tràn ra, mang theo vị đặc trưng của rau củ, hòa cùng với bánh cuốn, phảng phất như vẽ rồng điểm mắt, một sự kết hợp hoàn mỹ.
Không ngờ tay nghề Kiều Vãn Tình tốt như vậy, Cố Yến Khanh có chút bất ngờ.
Từ lần đầu tiên gặp mặt, anh còn tưởng cô là người mười ngón tay không dính nước, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Tướng ăn của Cố Yến Khanh cực kì ưu nhã, động tác không nhanh không chậm, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang theo phong thái quý tộc trời sinh, chỉ ăn vằn thắn cũng mang một loại cảm giác cảnh đẹp ý vui.
Cũng đúng, chính vì được bồi dưỡng trong hoàn cảnh khắc nghiệt nên nam chính mới có thể ưu tú như vậy, nam chính trong sách kế thừa toàn bộ ưu điểm của gia tộc.
Trừ cái này ra, nam chính còn có chút ngông đặc biệt của phú nhị đại, đại khái là trước mặt người ngoài thì cao lãnh thân sĩ, nhưng trước mặt nữ chính lại có chút lưu manh, mở miệng mấy câu là có thể khiến nữ chính không thể khép chân lại nổi.
Lúc Hứa Hàm đọc truyện, cô cực kì thích xem những đoạn tương tác của nam nữ chính, mỗi lần đọc đến đó, trái tim thiếu nữ không ngừng đập loạn nhịp, xuân tâm nhộn nhạo.
Hứa Hàm suy nghĩ miên man về tình tiết trong truyện, lại không chút kiêng dè quan sát phản ứng của Cố Yến Khanh, thấy anh ăn xong miếng đầu tiên, liền hỏi: "Thấy thế nào, có phải xà lách cực kì ngon không?"
Cố Yến Khanh bị cô nhìn chằm chằm hơi mất tự nhiên, nhưng vẫn gật đầu nói: "Ừ, rất ngon."
Hứa Hàm mỉm cười, chắc chắn anh không thể ngờ đây là kết quả đi tiểu của con trai mình bồi dưỡng ra được đâu.
Lúc này, Khẩu Khẩu đang ngủ trên giường nhỏ từ từ tỉnh dậy, lúc trước khi nào tỉnh dậy cậu bé cũng khóc, nhưng lớn lên một chút thì lại không khóc nữa, cậu bé sẽ nằm im tự chơi một mình, nếu chơi một lúc lâu mà vẫn chưa có người đến bế thì mới bắt đầu khóc.
Một khi đã khóc lên thì sẽ giống như sét đánh giữa trời quang, người nhỏ nhưng giọng gào thì lại kinh thiên động địa, mà một giọt nước mắt cũng không hề rơi.
Hứa Hàm bế con trai lên, cậu bé Khẩu Khẩu ba tháng tuổi đã lờ mờ nhận ra được mẹ mình, nhìn thấy cô đến bế, cái miệng nhỏ toét miệng cười rạng rỡ, gấp không chờ nổi mà giơ cả hai cánh tay nhỏ lên.
Bây giờ cậu bé đã có thể nâng cao hai cánh tay lên, mỗi lần như vậy Hứa Hàm đều nắm hai bàn tay cậu bé, hình như cậu bé cũng tạo thành thói quen rồi, còn rất thích như vậy, nhìn thấy Hứa Hàm đến gần là lập tức giơ tay ra.
Hứa Hàm nắm lấy hai bàn tay nhỏ bé quơ quơ lên, cậu nhóc cười khanh khách.
Cố Yến Khanh nhìn cảnh tượng ấm áp này, lòng dâng lên một cảm giác kỳ quái, nói không ra là cảm giác gì, lúc này, anh nghe Hứa Hàm nói: "Anh cứ ăn từ từ, tôi vào cho con uống sữa."
Nói xong thì ôm Khẩu Khẩu vào phòng.