“Bà ơi, bà nếm thử xem có ngon không.” Hứa Hàm đưa đũa cho bà cụ Kiều.
Bà cụ Kiều ăn một miếng, không thể không nheo mắt, giơ ngón tay cái lên: “Ngon lắm.”
Hứa Hàm nấu món gì bà cụ Kiều đều sẽ nói ngon, lần trước cô không cẩn thận làm cháy rau nhưng đối vẫn ăn hết mà mặt vẫn không đổi sắc, nên Hứa Hàm không còn tin vào vị giác của bà nữa. Lúc cô quyết định tự mình nếm thử thì ngoài cửa có tiếng gõ cửa.
Có khách đến.
Hứa Hàm nghĩ là hàng xóm nên cũng không quan tâm, cô bưng đĩa vừa ăn vừa đi ra bên ngoài xem là ai.
Cửa sân nhà bọn họ không đóng, đi ra khỏi phòng bếp Hứa Hàm đã nhìn thấy người đứng ở cửa.
Hai lần Cố Yến Khanh đến lần nào Hứa Hàm cũng đi ra từ phòng bếp, lần trước cầm dao, lần này thì bưng đĩa…
Mấu chốt là mỹ nữ thì chính là mỹ nữ, cho dù bưng đĩa cầm đũa đi ra gặp khách, cũng không thấy bất kỳ sự khiếm nhã nào, ngược lại khi Cố Yến Khanh nhìn thấy bánh cuốn được xếp gọn gàng trên đĩa của cô, lại cảm thấy có chút đói.
Thiên phú nấu nướng của Hứa Hàm rất cao, trước kia cô chưa từng làm bánh cuốn, nhưng bánh cuốn cô làm không thua kém gì món bánh cuốn bán trên thị trường, thậm chí nhìn còn ngon hơn.
Cố Yến Khanh chợt cảm thấy nước miếng của mình tiết ra hơi nhiều, anh hơi dời mắt, hỏi: “Đang ăn cơm sao?”
Hôm nay, Cố Yến Khanh lại không đưa trợ lý của anh đến, mà chỉ đến một mình.
Hứa Hàm nói với anh hai người không có thù oán gì, mỗi lần gặp nhau không cần phải bắn nhau như kẻ thù gặp nhau, thái độ cũng xem như là đồng ý, sau đó cô lại giơ đĩa về phía anh, hỏi một câu không có chút thành ý nào: “Muốn ăn cùng không?”
Ai ngờ Cố Yến Khanh lại gật đầu, nói: “Đúng lúc tôi cũng hơi đói.”
Hứa Hàm: ???
Sao tình tiết này lại khác với trong tưởng tượng vậy.
Không phải Cố Yến Khanh sẽ tỏ vẻ chán ghét không muốn ăn, tôi nói xong rồi đi, thậm chí còn cả thấy sàn nhà của các ngươi thật bẩn sao!
Việc này không phải là cô đổ oan cho Cố Yến Khanh, mà trong sách viết như vậy!
Về sau Kiều Vãn Tình bị bệnh, cuối cùng gặp lại Cố Yến Khanh, Cố Yến Khanh ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn cô ta, chỉ cảm thấy người phụ này khiến anh chán ghét vô cùng, nói thêm một câu là cảm thấy bẩn miệng mình.
Mà hiện tại, anh lại muốn ăn cơm cùng cô.
Nhưng lời đã nói rồi, Hứa Hàm không thể thu hồi lại được, đành phải để Cố Yến Khanh vào nhà ngồi, rồi bản thân lại xoay người đi vào phòng bếp.
Khi cô bưng đĩa bánh cuốn đến phòng khách, nhìn thấy Cố Yến Khanh đang đứng ở trước cũi của Khẩu Khẩu ở phòng khách, nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ của Khẩu Khẩu.
Thật ra Hứa Hàm cố ý để Cố Yến Khanh tự vào phòng khách trước là muốn để Cố Yến Khanh nhìn đứa con trai từ trên trời rơi xuống của mình mà bình tĩnh lại.
Dù sao khi không cô tự nhiên lại có một đứa con trai, nội tâm cũng rất bồn chồng.
Khẩu Khẩu được nuôi dưỡng rất tốt, dáng vẻ trắng trẻo mập mạp giống như gạo nếp, khi ngủ thì thích bĩu môi trông rất đáng yêu, mỗi lần Hứa Hàm nhìn thấy khuôn mặt khi ngủ đáng yêu của cậu bé, đều không nhịn được mà hôn cậu bé.
Cũng không biết khi Cố Yến Khanh nhìn thấy bản thân có một đứa con trai đáng yêu như vậy sẽ cảm thấy như thế nào.
Nhưng Hứa Hàm không nhìn thấy một sơ hở nào trên khuôn mặt vô cảm của Cố Yến Khanh, không biết hiện tại hoạt động tâm lý của đối phương là như thế nào.
“Thằng bé tên gì?”
Chú ý thấy tiếng động Hứa Hàm bước vào, Cố Yến Khanh hỏi với giọng nói bình thản.
Đây là lần đầu tiên Cố Yến Khanh nhìn thấy đứa con trai mà mình chưa từng gặp, gần như anh chỉ cần liếc mắt nhìn một cái là đã chắc chắn đó chính là con trai của mình, không có lý do nào khác, Khẩu Khẩu rất giống anh, đặc biệt là mũi và miệng, gần như có thể nói là đúc từ một khuôn.
Hứa Hàm thản nhiên nói: “Cố Tư Kiều, theo họ Cố của anh, Tư trong tương tư, Kiều trong Kiều Vãn Tình.”
Cố Yến Khanh: “…”
Hứa Hàm thấy sắc mặt lạnh nhạt của anh đã thay đổi một chút, trong lòng cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Cái tên này thật sự quá xấu hổ, quá không có tiết tháo, mỗi chữ đều chứa đầy ý đồ/ tâm lý phóng túng của một sĩ nữ không có được người đàn ông mình thích!