Có lẽ Cố Yến Khanh bận thật nên mấy ngày liền không có động tĩnh gì, trước đó Hứa Hàm còn đổi số điện thoại của mình, Cố Yến Khanh cũng không biết số mới của cô, cho nên không có cách nào gọi điện cho cô được.
Hứa Hàm cũng không quan tâm anh có đến hay không, tự lo việc của mình.
Cô đi mua một ít hạt giống trái rau củ trái mùa như dưa chuột, cà chua và cà tím rồi dùng “nước thánh” của trẻ em tưới lên, để xem chúng có thể kết quả trái vụ dưới trạng thái không ở trong nhà kính không.
Có “nước thánh”, những thứ này nảy mầm sinh trưởng rất nhanh, qua một thời gian sẽ trở nên tươi tốt, mặc dù vẫn chưa kết quả, nhưng nhìn tình hình thế này có lẽ sẽ có hy vọng.
Chỉ là, mặc dù vườn rau nhà bọn họ rộng lớn, nhưng cũng không trồng được nhiều thứ như vậy, Hứa Hàm thấy bên cạnh nhà bọn họ có một mảnh đất bỏ hoang, chất đất khá màu mỡ, không biết tại sao lại để bỏ hoang không trồng gì cả.
Hứa Hàm đi tìm bà cụ Kiều hỏi xem đây là đất của nhà ai, nếu có thể, dù sao bọn họ cũng không dùng, cô sẽ thuê lại để trồng rau, có thể giữ đất của nhà mình không bị bỏ hoang mà còn có tiền, đối phương chắc chắn sẽ đồng ý.
Kết quả nằm ngoài dự liệu của Hứa Hàm, mảnh đất đó lại là của nhà bọn họ.
“Họ hàng khá thân thiết của chúng ta vốn có vài mảnh đất công, để mọi người tiện cày cấy nên chia cho mỗi người một mảnh, ai mà biết… Sau khi cha mẹ cháu đi, chú họ Tân Đức của cháu thấy một bà cụ như bà nhát gan dễ lừa gạt, nói mảnh đất này nhà bọn họ cũng có phần, bảo bà không được chiếm làm của riêng, mỗi lần ta trồng cái gì bọn họ đều đến nhổ bỏ, tới tới lui lui nháo nhào mấy trận, ta cũng lười đi qua đi lại nên bỏ hoang rồi.”
Lại có thể ức hϊếp người khác như vậy sao.
Từ trong ký ức của Kiều Vãn Tình, Hứa Hàm mơ hồ cũng biết họ hàng nhà bọn họ không hợp nhau, ngay cả quan hệ bên ngoài cũng không duy trì.
Trước kia, lúc cha mẹ của Kiều Vãn Tình còn sống thì vẫn còn tốt, sau này cha mẹ của cô ta đột nhiên qua đời, bà cụ Kiều không có thai, không có con làm chỗ dựa. Chỉ có một đứa con gái nuôi nhưng lấy chồng xa, chồng đã qua đời, tính tình bản thân lại nhu nhược, những người này lại càng quang minh chính đại ức hϊếp bà, chiếm tiện nghi của nhà bọn họ.
Hứa Hàm hỏi: “Vậy bọn họ không cho chúng ta trồng, tại sao họ lại không đến trồng?”
“Con trai nhà bọn họ kiếm được tiền nên cả nhà bọn họ chuyển đến thị trấn ở rồi.”
“Vậy bọn họ chuyển đi rồi còn chiếm nhiều đất như vậy để làm gì? Hơn nữa chúng ta có trồng, bọn họ ở trên thị trấn cũng không thấy ta trồng được.”
“Trong thôn có người báo tin cho ông ta.” Bà cụ Kiều thở dài, nói: “Lòng người là như vậy đấy, mặc dù không cần nhưng cũng phải tranh giành, không để cho người ta dễ chịu.”
Hứa Hàm như có điều suy nghĩ gật đầu, quả nhiên dù người ở một nơi có thuần phác đến mấy, chắc chắn cũng sẽ có người tốt xấu tham xa xỉ, không thể tránh khỏi được.
Bất quá, Hứa Hàm lại hỏi: “Vậy chúng ta có giấy tờ đất hay giấy chứng nhận sử dụng đất không?”
“Có giấy chứng nhận sở hữu đất nhưng không có ích gì, người ta lại không nói đạo lý với cháy.”
“Ai nói đạo lý với ông ta.” Hứa Hàm cười khẩy: “Bà ơi, ngày mai bà đi mua một ít thuốc diệt cỏ nhé, chúng ta khai phá đất dùng để trồng rau.”
Bà cụ kiều còn muốn nói gì đó, nhưng thấy dáng vẻ đã suy tính kỹ càng của Hứa Hàm cũng không nói nhiều nữa.
Mặc dù trước đây bà vẫn luôn ở trong trạng thái không thân thiết với Kiều Vãn Tình, nhưng bà cũng thấy rõ sự thay đổi của Kiều Vãn Tình, luôn cảm thấy Kiều Vãn Tình… giống một người.
Nhưng thật sự thay đổi ra sao thì hiện tại bà cũng đang sống chung với Kiều Vãn Tình, cần gì phải để ý trước kia cô ta là người như thế nào.