Chương 14: Việc Làm Ăn Đầu Tiên 1

Vị thím này họ Chu, làm việc trong căn-tin của trường tiểu học, ở cùng một thôn với bà cụ Kiều trước khi bà kết hôn, nghe nói nhà cũng ở rất gần nên có quan hệ không tệ.

Hứa Hàm nghe xong lời kể của bà thì có hơi ngạc nhiên: “Còn có chuyện này sao?”

Cô chỉ biết là đồ ăn rất ngọt và ngon, nhưng không biết rằng còn có thể khiến cho bọn nhỏ trở nên thích ăn rau xanh.

Cuối cùng thì cô đã sinh ra một bảo bối tuyệt vời như thế sao!

“Đúng vậy, thím đã nấu cơm cho nhà trường vài năm nay rồi, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy chuyện này, nhưng mà rau xanh nhà cháu thật sự ngon hơn so với mấy loại rau xanh mua ở trên thị trường, tất cả đều được nhà cháu tự trồng sao?”

“Đúng vậy, vốn dĩ là trồng để nhà cháu ăn, nhưng ăn không hết nên đã mang đi bán.”

“Nhưng thím nghe nói là nhà cháu mới vừa trở về được hơn nửa tháng thôi mà, sao đã thu hoạch được rau rồi?”

Hứa Hàm biết mọi người sẽ thắc mắc chuyện vì sao rau xanh nhà cô lại phát triển nhanh chóng như vậy nên đã chuẩn bị xong lý do rồi.

“Không giấu gì thím Chu, khi học đại học thì cháu học chuyên ngành liên quan đến trồng trọt nông nghiệp, chuyên nghiên cứu trồng trọt thực vật, cho nên biết một số phương pháp trồng rau để có thể phát triển vừa nhanh chóng vừa xanh tốt, lại còn tươi ngon.”

“Vậy, có phải sẽ dùng rất nhiều phân bón hóa học và thuốc trừ sâu gì đó hay không, vậy thì không được đâu, bề ngoài đẹp thì cũng tốt nhưng mà ăn vào thì sẽ không tốt cho sức khỏe.”

“Không phải, cháu chỉ sử dụng phân bón ủ xanh, hoàn toàn không hề dùng phân bón hóa học và thuốc trừ sâu.” Hứa Hàm nghiêm túc bịa đặt: “Thực tế là chuyện trồng rau cũng cần rất nhiều kiến thức khoa học, như là số lượng phân bón cần dùng, thời gian giữa các lần bón phân, độ ẩm của đất, độ kiềm, độ axit, độ đậm đặc đều sẽ tùy mỗi loại thực vật mà khác nhau, tất cả đều liên quan chặt chẽ đến sự phát triển của mỗi loài thực vật.”



Hứa Hàm thấy thím Chu bị cô dọa đến sửng sốt thì lại tiếp tục nói: “Nếu không, thím thấy cháu là một sinh viên đại học như này thì sao lại về quê trồng trọt làm gì, chỉ cần đi đến mấy nhà ấm trong thành phố thì không chỉ có thể trồng nhiều loại mà nơi tiêu thụ sản phẩm cũng nhiều, ở đây chỉ trồng được vài loại rau mà còn không có ai mua.”

Thím Chu hình như đã bị cô thuyết phục, vừa cười vừa nói: “Đúng là đã từng đọc sách có khác, không giống như chúng tôi chỉ biết nhắm mắt làm bừa.”

Hứa Hàm: “Đúng vậy, khoa học đã nghiên cứu và chứng minh rằng phân bón hóa học hoàn toàn không bằng phân bón ủ xanh của nhà nông, thím thấy rau xanh nhà cháu phát triển vừa nhanh chóng lại vừa ăn ngon, rõ ràng đều là công lao của phân bón ủ xanh.”

“Khó trách.” Sự thắc mắc của thím Chu đã được giải đáp: “Có lẽ là những rau xanh trên thị trấn dùng nhiều phân bón hóa học nên không phát triển tốt như rau nhà cháu, bọn nhỏ cũng không thích ăn.”

Nói đến đây thì thím Chu lại cười nói: “Cháu không biết chứ những đứa trẻ này cũng thật sự rất tinh tế, bình thường đều không thích ăn rau xanh, đây cũng là lần đầu tiên thím thấy bọn nhỏ ăn sạch sẽ lại còn quay lại hỏi thêm rau để ăn. Ban đầu, thím còn tưởng là hôm nay xào ngon, nhưng ngày hôm sau thím dùng phương pháp tương tự để xào rau mua ở một nhà khác thì bọn nhỏ lại không thích ăn nữa, lúc đó thím mới biết là rau xanh của nhà cháu đặc biệt.”

Hứa Hàm nghe vậy cũng rất tự hào, dù sao thì đây cũng là công lao của con trai nhà cô.

Suy nghĩ một chút thì Hứa Hàm đột nhiên nảy sinh một ý tưởng.

Thôn của bọn họ chỉ có một trường tiểu học nên nhu cầu về rau chắc chắn rất lớn, nếu như cô có thể lấy được việc cung ứng rau xanh cho trường học thì mặc dù thu nhập cũng không nhiều, nhưng tích tiểu thành đại, một tháng cũng có thể nhận được hơn trăm đồng tiền đấy.

Cũng là một việc kinh doanh không nhỏ, hơn nữa cũng kiếm được nhiều hơn việc mang rau lên chợ bán.

Nghĩ đến đây thì Hứa Hàm liền nói: “Thím Chu, trong vườn của nhà cháu cũng đang trồng rất nhiều rau xanh, nhà cháu cũng ăn không hết nên thím xem nếu bên căn-tin của trường học có cần thì bên nhà cháu có thể cung ứng thêm.”

“Có thể.” Thím Chu vỗ đùi: “Rau xanh của căn-tin của trường học vốn dĩ được nhập từ một nhà ấm trên thị trấn, mỗi tuần đưa hàng một lần, nhưng rau xanh đâu thể bảo quản lâu được như vậy được, mà hiệu trưởng bây giờ còn đang yêu cầu bữa trưa nào cũng phải có rau xanh thì mới cân bằng dinh dưỡng cho học sinh, nên nếu cháu có thể cung cấp rau xanh thì vừa đúng lúc.”