Đầu mùa đông, đại quân đóng quân ở Long Lĩnh Quan nhổ trại, hai năm chiến tranh liên miên cuối cùng cũng đã kết thúc. Lúc các tướng sĩ quay về quê nhà, dân chúng ở biên quan tới đưa tiễn rất đông.
Vừa đến “Đầu rồng” ở Long Lĩnh Quan, nơi này là một ngọn núi cao chót vót, nằm giữa các dãy núi non trùng điệp. Ở chỗ này, có thể nhìn thấy thành trì Long Lĩnh Quan ở xa xa.
Tề Nam Ca kéo cương ngựa dừng tại đây, nhìn về phía Long Lĩnh Quan.
Có người vỗ vai cậu, là bạn tốt Trương Thư Thần, cậu ấy cưỡi ngựa tiến lại gần, nhẹ nhàng hỏi: “Có tâm sự gì sao?”
“Không có.” Tề Nam Ca hoàn hồn, cười tủm tỉm phủ nhận.
Hai người đi theo đội ngũ.
Trương Thư Thần cảm thán: “Hai năm trôi qua nhanh quá, cái lúc cha ta bắt ta thành thân chỉ như chuyện ngày hôm qua.”
Nghe vậy, Tề Nam Ca đưa mắt nhìn qua đoàn xe ngựa, vỗ ngựa đi chậm lại, nhỏ giọng hỏi: “Vậy ngươi thấy thế nào, về sẽ cưới cô nương nhà họ Cung chứ.” Khóe môi câụ lười biếng cong lên: “Mẫu hậu nói, Cung Nhu là mỹ nhân, tính tình lại tốt, cũng muốn nhận nàng làm con dâu.”
Tề Nam Ca là Nhị hoàng tử của Đại Tề, mẫu hậu cậu nói, đương nhiên là đương kim Hoàng hậu nương nương của Đại Tề.
Trương Thư Thần chắp tay hành lễ: “Nếu nương nương thích, thần cầu mà không được, mời ngài về lập tức chuẩn bị sính lễ, ta chúc các ngươi bách niên giai lão.”
Cậu ta vừa dứt lời, xe ngựa phía sau xóc một cái, phát ra âm thanh nặng nề, Tề Nam Ca với Trương Thư Thần đang đi cạnh xe ngựa, Trương Thư Thần giật mình, quay đầu lại hỏi: “Chuyện gì vậy…”
Tề Nam Ca ẩn ý nhìn xe ngựa một cái, cố nén cười, cậu lôi Trương Thư Thần lại.
“Có chuyện quan trọng này.” Tề Nam Ca hạ giọng, thì thầm với Trương Thư Thần: “Không nói chuyện ở kinh thành của ngươi, chuyện ngươi với A Ly thì thế nào, lúc này đi, muội ấy phải xuất giá, ngươi thì lấy vợ…”
Trương Thư Thần là con mọt sách, tính tình ôn hòa, da mặt cũng mỏng, bị Tề Nam Ca trêu chọc, mặt cậu ấy đỏ lên. Cậu ấy trộm liếc xe ngựa, rồi thẳng thắn thành khẩn nói: “Ta sẽ nói rõ với muội ấy.”
Tề Nam Ca chậc một tiếng.
A Ly là đầu bếp phụ trách nấu nướng trong quân doanh hai năm qua, do cô ấy bảo muốn né tránh đám sơn tặc thổ phỉ quấy rối. Nhưng mà A Ly còn có một thân phận khác, là Đại tiểu thư nhà họ Cung, Cung Nhu. Chỉ tiếc Trương Thư Thần chưa gặp qua, nên mới không biết.
Trương Thư Thần im lặng không nói, nhân lúc cậu ấy thất thần, Tề Nam Ca lại vỗ ngựa đi chậm hơn một chút, đi sát cạnh xe ngựa. Cậu họ nhẹ một tiếng, đang định nói gì đó với Cung Như đang ngồi trong xe ngựa.
“Nam Ca!”
Trương Thư Thần đột nhiên gọi cậu, Tề Nam Ca suýt nữa ngã chổng vó. Tề Nam Ca bặm môi, tạm thời từ bỏ ý định nói chuyện với Cung Nhu, cậu cưỡi ngựa đi đến cạnh Trương Thư Thần, đùa giỡn nói: “Sao, sợ ta bắt nạt A Ly à?”
Trương Thư Thần cười nhạt, ánh mắt dịu dàng nói: “Bằng ngươi mà đòi bắt nạt muội ấy, muội ấy là cô nương có thể cầm dao phay chém người đấy.”
Tề Nam Ca câm nín.
Cậu vội đổi đề tài: “Vậy ngươi gọi ta bảo gì?”
Trương Thư Thần nhìn lướt qua Tề Nam Ca một lượt, cẩn thận quan sát sắc mặt cậu, nghi hoặc nói: “Sao không thấy Thẩm Thanh Quyết ở cạnh ngươi, không phải bình thường ngươi có chuyện gì cũng tìm tiểu thư đồng của mình sao?”
Câu hỏi đơn giản như vậy, Tề Nam Ca lại câm nín không nói lên lời, cậu không giả bộ ung dung thong thả nổi nữa: “Ta…ta không thèm để ý ngươi.”
Trương Thư Thần hoài nghi nhìn cậu.
Tề Nam Ca trợn mắt nói dối: “Ngươi nghĩ mà xem, ta là anh em tốt của ngươi, chuyện của ngươi chính là chuyện của ta, lúc trước ngươi không chịu thành thân chạy tới đi cùng ta, bây giờ ta cũng phải cùng ngươi nghĩ cách giải thích với cha ngươi, tính tình của thái phó…”
Khuôn mặt thư sinh trắng nõn của Trương Thư Thần lập tức tái mét, cậu ấy cố gắng trấn định nói: “Không sao, vẫn còn một tháng nữa mới về tới nơi.”