Chương 2

Tề Nam Ca bày mưu tính kế cho Trương Thư Thần, bàn cách thuyết phục ông cụ. Vừa nói, cậu vừa thất thần, ánh mắt không tự chủ nhìn về bóng dáng cao lớn cưỡi ngựa đen đi phía trước.

Vừa nhìn thấy Thẩm Thanh Quyết, mặt Tề Nam Ca chợt nóng lên, nhớ tới thân hình lúc cởϊ qυầи áo của đối phương, bờ vai dài rộng vững chắc, mà sau khi hành động, lại vô cùng mạnh bạo ác liệt.

Ai mà có thể nghĩ tới, chỉ vì say rượu, cậu lại ngủ với trúc mã của mình.

Đêm đó rất hỗn loạn, Tề Nam Ca còn uống rượu nên nhiều thứ không nhớ rõ. Tối hôm đó ăn mừng, có thịt hươu ăn nên Tề Nam Ca bị nóng trong người, nóng lòng tìm người giải tỏa, không ngờ tìm tìm, lại tìm tới Thẩm Thanh Quyết.

Tề Nam Ca tuyệt vọng nghĩ, cái chuyện quái quỷ gì vậy?!

Thẩm Thanh Quyết sinh ra trong nhà võ tướng, cha hắn với cha Tề Nam Ca, tức là Võ Đế Đại Tề kết bái huynh đệ. Thẩm Thanh Quyết từ nhỏ đã tiến cung làm thư đồng cho Tề Nam Ca, hai người thường xuyên tiếp xúc, tính tình cũng hợp nhau, sau khi tới biên quan lại càng thêm thân thiết.

Giờ cứ vậy ngủ người ta, còn có thể làm bạn nữa không?

Tề Nam Ca sầu muốn chết.

Từ buổi tối hôm đó đến giờ, cậu vẫn luôn trốn tránh Thẩm Thanh Quyết, tránh tiếp xúc với Thẩm Thanh Quyết. Vừa thấy Thẩm Thanh Quyết, những ký ức mà cậu không thể nhớ lại nảy ra, trong đầu Tề Nam Ca toàn là hình ảnh lúc Thẩm Thanh Quyết cởi hết quần áo, không thể làm nổi việc gì nữa.

Trước khi nghĩ ra cách đối mắt với Thẩm Thanh Quyết, Tề Nam Ca quyết định trốn tránh.

Chiều tối, mọi người đến quán trọ, đại quân đóng quân ở gần đó. Tề Nam Ca sắp xếp chia phòng, rồi quay người cùng Trương Thư Thần về quán trọ.

Ở cửa quán trọ, một nam nhân trẻ tuổi đứng chắn ở đó. Hắn mặc giáp đen, vóc người vạm vỡ, không đội mũ giáp nên lộ ra ngũ quan tinh xảo. Dưới ánh hoàng hôn dịu nhẹ, hắn giống như bước ra từ tranh vẽ, tuấn mỹ bất phàm.

Tề Nam Ca sửng sốt, nháy mắt quên mất mình định nói gì với Trương Thư Thần.

Thẩm Thanh Quyết nhàn nhạt nhìn qua, giọng trầm ấm nói: “Tối muốn ăn gì?”

Hai năm nay cậu được nghe rất nhiều lời này, Thẩm Thanh Quyết hỏi như vậy hoàn toàn bình thường, lúc có thời gian họ đều ăn chung với nhau. Nhưng hiện tại…

Vì muốn tỏ ra tự nhiên như lúc trước, Tề Nam Ca nhướng mày, thuận miệng đùa giỡn nói: “Muốn ăn cơm Thẩm tướng quân nấu, Thẩm tướng quân có bằng lòng nấu cho bọn ta ăn không?”

Vốn cậu chỉ nói đùa.

Thẩm Thanh Quyết đã mệt nhọc một đường, cậu cũng không muốn tạo thêm phiền toái cho Thẩm Thanh Quyết. Ai ngờ Thẩm Thanh Quyết lại ngước mắt nhìn cậu, rồi nói được.

Tề Nam Ca: “!”

Nói xong, Thẩm Thanh Quyết đi hỏi người của quán trọ: “Nhà bếp ở chỗ nào, làm phiền dẫn ta qua đó.”

Người đó hoảng sợ, chắc là lần đầu nhìn thấy tướng quân như vậy. Thiếu niên tướng quân uy danh hiển hách tới quán trọ việc đầu tiên lại là muốn nấu cơm, chắc chỉ có đồ ham ăn mới làm như vậy. Người đó ghi nhớ điểm này, sau này dễ lấy lòng, kiếm chút lợi ích.

Tề Nam Ca nhìn bóng dáng Thẩm Thanh Quyết rời đi, không nói gì nổi.

Trương Thư Thần không tán đồng nhìn bạn tốt: “Ta biết Thẩm Thanh Quyết nấu cơm ngon, nhưng hắn cả ngày mệt nhọc, lần sau thông cảm với hắn chút, đừng hành hắn phải nấu cơm cho ngươi.”

“Không phải, ta…”

Tề Nam Ca khó trả lời nổi.

Rốt cuộc chính mình để hắn đi nấu cơm, Tề Nam Ca đi dạo quanh đó một vòng, tìm một binh lính hỏi vị trí nhà bếp, nhẹ nhàng đi tới, cậu còn muốn trốn Thẩm Thanh Quyết, lén lút nhấp nhổm ở cửa, trông không có chút hình tượng hoàng tử nào.

Cậu cứ như vậy trong chốc lát, Tề Nam Ca mới ý thức được, ta tới giúp Thẩm Thanh Quyết nấu cơm, sao phải lén lút như này? Vì thế Tề Nam Ca đĩnh đạc tự tin bước vào.

Thẩm Thanh Quyết đang thái rau, hắn sử dụng dao rất điệu nghệ, Thẩm Thanh Quyết liếc mắt nhìn thấy Tề Nam Ca, nghiêng đầu nói: “Canh cá được rồi, cẩn thận bỏng.”