Chương 6.3: Cha Heinz (3)

Anh vừa dứt lời, Hạ Dập liền cảm thấy chiếc áo trên người nặng tựa ngàn cân ——

Cậu có tài đức gì mà có thể mặc áo của Heinz chứ, cậu vội vàng nói: “Chuyện này sao có thể chứ!”

Mặc áo của Heinz rồi còn phải giặt xong mới có thể trả lại ——

Cậu đã từng vinh dự chứng kiến quản gia của Heinz xử lý quần áo của anh, những quần áo đắt đỏ quý giá kia trải qua hàng chục công đoạn, mấy chục loại bột giặt, cuối cùng còn phải xông hương nửa tháng mới xứng được xuất hiện trước mặt ông lớn Heinz.

Bản thân Hạ Dập?

Cậu có thể nhớ ném quần áo vào máy giặt đồng thời nhớ lấy ra, Eno đã cảm động khóc lụt trời rồi.

Heinz lại kiên trì bất ngờ.

Trên bục, tiếng hô những người không nộp bài thi của Ngô hói đầu khựng lại, chốc lát sau mới hô tiếp ——

“Heinz ——”

Xung quanh truyền đến tiếng xì xào.

Ánh mắt đều dồn về phía hai người.

Cứ giằng co như này cũng không phải cách hay.

Buổi sáng khi ra cửa, cậu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, quả thật hơi lạnh.

Hạ Dập thử thăm dò: “Vậy tôi có thể không giặt mà trả lại anh không?”

Heinz im lặng một lát, trong tiếng nói mơ hồ nghe ra nghiến răng nghiến lợi: “Có thể ——”

Sau đó mặt không biểu cảm đứng dậy đi thẳng về phía sân trọng lực.

Anh không nên ôm bất kỳ mong chờ gì đối với cái miệng kia của Hạ Dập ——

Bất kỳ điều gì!

Hạ Dập không nhịn được run lên, nhưng trong lòng vô cùng ấm ức, lấy một viên kẹo bạc hà trong hộp sắt luôn mang theo bên mình ra, cho vào trong miệng.

Tính tình của Heinz ——

Đúng là càng ngày càng thất thường khó đoán.

Trên sân trọng lực, đã có người bắt đầu huýt sáo ——

Bây giờ chính là thời gian huấn luyện của khóa trên, trong sân trọng lực ngoài mấy người bị Ngô hói đầu bắt tới ra thì cũng có không ít người của khóa trên huấn luyện.

Heinz đứng trong đám người, vô cùng nổi bật.

Thật ra tuổi tác của Heinz cũng không lớn, nếu như giữa chừng không có lệnh triệu tập nhập ngũ, hẳn là năm nay anh vừa tốt nghiệp.

Heinz đứng chung một chỗ với bọn họ giống như một anh trai hơi lớn một chút, hoàn toàn không nhìn ra anh là một thượng tá chiến công hiển hách.

Sinh viên trường quân đội đều khá can đảm, đã có người cười nói: “Đàn anh Heinz, chúng tôi sẽ không nể nang.”

Thiết lập bội số của vòng tay trọng lực xong, Heinz mỉm cười nói: “Được, các cậu cố lên.”

Người vây xem hóng chuyện bên cạnh hô lên một tiếng: “Bắt đầu.”

Một đám người bắt đầu chạy.

Sinh viên nam khóa trên xông về phía trước.

Một số người bên cạnh lớn tiếng cổ vũ cho bạn học Alpha trên sân trọng lực: “Cố lên!”

Hạ Dập đứng ở bên ngoài nhìn đám Alpha tràn đầy năng lượng kia, hừ lạnh một tiếng.

Chạy nhanh như vậy, cũng không sợ lúc sau mệt chết.

Tốc độ của Heinz đều đặn vững vàng, không nhanh không chậm, giữ vững nhịp độ của mình.

Sau vài vòng chạy, đám Alpha kia đã mệt không thở nổi.

Mà Heinz vẫn duy trì nhịp độ như lúc bắt đầu.

Người xung quanh không nhịn được cảm khái: “Cậu xem, đã là cha thì mãi mãi là cha, đàn anh Heinz thật lợi hại”

Trong lòng Hạ Dập không nhịn được đắc ý.

Trong một đám Alpha mặc trang phục huấn luyện màu đen, Heinz mặc sơ mi trắng hết sức nổi bật, sau vài vòng, trên người anh đã bắt đầu đổ mồ hôi, áo sơ mi màu trắng bị mồ hôi thấm ướt.

Vai rộng chân dày, khi chạy làm nổi bật lên cơ bắp thon gọn khỏe khoắn.

Có lẽ là người xung quanh cảm thấy không còn gì để xem nữa, một người đứng bên cạnh Hạ Dập bỗng nhiên hét lớn: “Đàn anh Heinz, xin anh nhường đàn em một chút!”

Vốn cho rằng Heinz sẽ không nghe thấy.

Nào ngờ Heinz lại ngoảnh đầu lại, ánh mắt quét qua người Hạ Dập, sau đó nói: “Được, nhường các cậu hai vòng.”

Tổng cộng chỉ mười vòng mà thôi.

Heinz vừa nói xong, đám Alpha đằng sau lập tức như được bơm thuốc lắc mà cố gắng xông lên.

“Đàn anh Heinz đẹp trai quá!” Bên cạnh bùng nổ tiếng reo hò.

“Oa, đám Alpha kia liều mạng quá.”

“Đương nhiên, có thể có cơ hội thắng đàn anh Heinz một lần, tôi có thể khoe khoang cả đời. Nếu là tôi thì cũng liều mạng.”

Heinz sẽ không thua đâu.

Nghe thấy mấy câu này, Hạ Dập hờ hững nghĩ.

Cho dù đã nhường như vậy ——

Ánh mắt của Hạ Dập vẫn rơi lên trên bóng hình màu trắng trên sân trọng lực, tổng cộng chỉ có mười vòng mà thôi, vậy mà lại nhường người ta hai vòng, thật sự quá khinh địch, lỡ như lật thuyền trong mương…

Nếu quả thật như vậy ——

Cậu sẽ cười Heinz cả đời, ha ha ha ha!