Chương 5.2: Cậu là huyền thoại của thời đại (2)

Sau khi phân hóa, Hạ Dập luôn rất uể oải.

“Thượng tá Hạ Dực nổi tiếng sau chiến dịch Ngôi sao rơi, trong chiến dịch, Trùng tộc phát động tấn công toàn diện vào Thủ Đô tinh của loài người, thượng tá Hạ Dực như một kỳ tích mang chiến hạm bảo vệ dân thường phá vòng vây ở Thủ Đô tinh, những chiến hạm này chính là tiền thân của Quân Viễn Chinh hiện giờ, cũng là chủ lực phản công sau đó của chúng ta, có thể nói là thượng tá Hạ Dực đã liều chết bảo vệ hi vọng cuối cùng của loài người.”

Cuối cùng Hạ Dập cũng không chống đỡ nổi nữa, mơ mơ màng màng nằm nhoài lên bàn, ngủ say như chết.

“Không chỉ như vậy, ở trong chiến dịch lần này, lúc phá vây thượng tá Hạ Dực xung phong đi đầu ám sát đại công tước Trùng tộc, đây cũng là lần đầu tiên có đại công tước Trùng tộc chết trận trong lịch sử đấu tranh giữa loài người chúng ta và Trùng tộc, đập tan huyền thoại rằng đại công tước Trùng tộc là bất khả chiến bại. Nghe nói sau khi thượng tá thành công phá vòng vây máu me khắp người ngất đi, binh lính mới phát hiện trên lưng thượng tá có một vết thương sâu vào tận xương.” Ngô hói đầu quét mắt nhìn những người quen mặt trong phòng học, lạnh lùng cười nói: “Thượng tá Hạ Dực mới xứng được xưng là quân nhân chân chính, mà một ít người nơi này của chúng ta, luôn ỷ vào năng lực cá nhân của mình nổi bật mà không chăm chỉ lên lớp, sao các trò không suy nghĩ xem môi trường sống lúc trước gian khổ cỡ nào, môi trường sống bây giờ của các trò tốt như vậy, còn không chăm chỉ học tập, các trò xứng đáng với những người đã hi sinh kia sao?”

Khi Ngô hói đầu nói đến chữ một ít người, ánh mắt vượt qua tầng tầng trở ngại, chuẩn xác rơi xuống người Hạ Dập đang nằm ngáy o o.

Eno không nhịn được ho khan một tiếng, giật giật góc áo Hạ Dập.

Khi Hạ Dập nằm sấp trên bàn mờ mịt ngẩng đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Ngô hói đầu.

“Hạ Dập!” Ngô hói đầu hét lớn một tiếng, vô cùng to lớn dõng dạc: “Đang nói trò đấy.”

Hạ Dập ‘vèo’ một cái, lập tức đứng thẳng tắp: “Có!”

Eno tuyệt vọng che mắt.

Xung quanh truyền đến tiếng cười thiện chí của các bạn học.

Ngô hói đầu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: “Hạ Dập, trò nói cho tôi nghe một chút, vì sao thượng tá có thể công phá vòng vây?”

Hạ Dập thở phào nhẹ nhõm, cậu biết câu hỏi này.

Cậu tỉ mỉ nghĩ lại hoàn cảnh lúc đó, nói: “Khát vọng sống sót và một ít may mắn.”

Ngày Thủ Đô rơi vào tay giặc ấy, đối với một số người đó chính là ngày tuyệt vọng nhất cuộc đời, nhưng đối với cậu thì cũng không phải, trong cuộc sống của cậu còn có ngày tháng tuyệt vọng hơn ngày đó, nhưng cho dù ở trong hoàn cảnh tuyệt vọng cỡ nào, cậu luôn biết mình phải sống sót, phải mang theo người khác sống sót.

Tiếng nói Hạ Dập dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Đương nhiên yếu tố vận may lớn hơn chút.”

Nói đúng như sự thật.

Ngày ấy, cậu cũng cho rằng có lẽ sẽ không còn được gặp lại Heinz nữa.

Cậu tự tin nhìn Ngô hói đầu.

Ngô hói đầu lạnh lùng cười hai tiếng, nói: “Sai hoàn toàn!”

Hạ Dập: ???

Ngô hói đầu nhìn Hạ Dập như nhìn một người không có học vấn, tràn đầy thất vọng: “Trò nghĩ rằng mấy lời vớ vẩn của trò có tác dụng không?”

Ông ta nhìn vào một Omega ngồi ở hàng trước Hạ Dập, hỏi: “Trò tên là Thẩm Niệm nhỉ? Trò trả lời đi.”

Omega mặc áo sơ mi trắng đứng dậy, dáng người thon dài như trúc, khí chất lạnh lùng vắng vẻ, thiếu niên hơi suy nghĩ một chút rồi dùng vẻ mặt lạnh tanh của mình, mặt không cảm xúc ra sức khen ngợi thượng tá Hạ Dực: “Bởi vì thượng tá Hạ Dực có thiên phú quân sự trác tuyệt, đồng thời năng lực cá nhân xuất sắc, năng lực cầm binh tác chiến cực mạnh, hơn nữa còn có tấm lòng nhân hậu. Nhưng những điều này cũng rất hiển nhiên, dù sao thượng tá cũng là huyền thoại của thời đại. Ông trời để hắn sinh ra trong kỷ nguyên Hắc Ám chính là muốn hắn cứu vớt loài người đang tuyệt vọng trong thời điểm đó.”

Ngô hói đầu gật đầu khen ngợi, hài lòng nói: “Tốt tốt tốt, nói hay lắm, tôi cho trò thêm 5 điểm thường xuyên.”

Thẩm Niệm mỉm cười: “Cảm ơn thầy.”

Hạ Dập trợn tròn mắt nhìn bọn họ, trong đôi mắt màu nâu nhạt ngập tràn không thể tưởng tượng nổi.

Người bọn họ nói còn là một con người sao?

Là thần thì đúng hơn đấy!

Đúng lúc Thẩm Niệm đối mặt với Hạ Dập, cậu ta hơi xấu hổ, lấy một cuốn sách mang tên [Huyền thoại của thời đại - thượng tá Hạ Dực] ở trên mặt bàn giơ lên, trên trang bìa bất thình lình xuất hiện khuôn mặt to uỵch của Ngô hói đầu, cậu ta nhỏ giọng nói với Hạ Dập: “Đều đọc theo trong này —— dường như thầy Ngô vô cùng sùng bái thượng tá Hạ Dực.”

Hạ Dập khϊếp sợ nhìn cái đầu nhẵn bóng và cái bụng ngày càng phát tướng khi tới tuổi trung niên của Ngô hói đầu.

Dường như phát hiện ra bí mật khó lường gì ——

Không phải chứ?

Bên ngoài, sau khi hỏi hết một vòng, Ngô hói đầu lại nhìn Hạ Dập, giọng điệu không vừa ý: “Bây giờ trò biết mình sai rồi chứ?”

Nghe đi ——

Lời này giống như tiếng người sao?

Sai hay không sai gì chứ?

Không phải lời cậu nói mới là đáp án tiêu chuẩn chính xác duy nhất sao?

Cậu chợt nhớ ra có người bạn từ sớm đã viết truyện ký của chính mình, còn bị cậu cười nhạo hồi lâu, bây giờ cậu mới phát hiện, lẽ ra cậu nên cười nhạo chính mình thì hơn.

Nhưng mà, trên mặt Ngô hói đầu giống như viết mấy chữ to đùng – trò dám phản bác, điểm thường xuyên của trò sẽ không còn nữa.

Hạ Dập lập tức im bặt, trong lòng cân nhắc lợi hại, nghĩ đến mình đã trượt môn lịch sử chiến tranh một lần rồi, thầm mắng Ngô hói đầu vạn lần, cuối cùng ấm ức lựa chọn ngậm miệng, rầu rĩ nói: “Lời thầy nói đều đúng! Em sai rồi!”

Chiến tướng huyền thoại thì có tác dụng gì chứ?

Chiến tướng huyền thoại cũng phải khuất phục dưới bánh xe đọc sách, thi cử, tốt nghiệp.

Nhưng nếu Ngô hói đầu còn tiếp tục như vậy nữa.

Hạ Dập muôn phần chắc chắn.

Ông ta sẽ bị đối tượng sùng bái của mình chán ghét một ngàn năm!

*** *** ***

Thời đại huyền thoại tạo nên những cuộc đời huyền thoại, một nhóm thiên tài quân sự đặc sắc xuất hiện trong thời đại Hắc Ám, nhưng cũng vô cùng tiếc nuối, mặc dù chỉ cách nhau chưa đầu ba trăm năm, không biết bởi vì nguyên nhân gì, bọn họ đều không để lại bất kỳ ảnh chụp, thậm chí sự tích truyền lại cũng rất ít, nhưng may mà, tướng quân Phương Đốc sớm đã để lại truyện ký, để cho chúng ta có thể nhìn sơ phong thái của bọn họ.

——《Tướng quân Phương Đốc - Lời tựa》