Chương 22:

----

Sau khi tới cửa nhà, Cẩm Nhiên mới dừng lại. Cô thở hổn hển, đi vào sân.

Bà cụ Thẩm nhìn thấy Cẩm Nhiên dáng vẻ giống như bị chó đuổi, lại hỏi:

"Ny Ny sao vậy? Sao cháu lại chạy?"

Cẩm Nhiên giả vờ như không có chuyện gì, bình tĩnh nói:

"Bà nội, cháu bắt được một con thỏ nhỏ, còn hái được rất nhiều táo nữa. Bà nội à."

Sắc mặt của bà cụ Thẩm thay đổi, lập tức hỏi:

"Con ranh phá phách, cháu đi vào trong núi sâu hả? Sao cháu hư vậy không chịu nghe lời."

Cẩm Nhiên tự biết mình sai, nhưng vẫn muốn cứu vãn tình thế, cô liền ra vẻ nói:

"Bà nội, cháu không có đi vào trong rừng sâu, không bị nguy hiểm gì, về sau cháu nhất định sẽ chú ý hơn."

Cẩm Nhiên làm nũng một chút, lúc này bà cụ Thẩm mới tha cho cô, nhưng bà cụ Thẩm cũng tỏ vẻ lần sau sẽ không bao giờ... để cô hành động một mình nữa.

Ngoài mặt Cẩm Nhiên đồng ý. Cách xử lý sai lầm của cô luôn là lập tức xin lỗi và hối lỗi.

Dám có lần sau.

"Bà nội, hôm nay chúng ta hầm thịt thỏ đi, bà đi nấu, cháu học lỏm được không?"

Bà cụ Thẩm cười ha hả nói:

"Được. Bà sẽ thể hiện tài năng cho mấy đứa xem.

Bà nói cho cháu biết, lúc bà còn trẻ, bà đi theo ba của bà lo việc tang lễ đó.

Không phải nói mạnh miệng, thời điểm đó, nhờ có tay nghề nấu nướng tốt, người muốn cầu hôn bà, cũng có sáu bảy gia đình, sau đó, bà cũng không biết ma xui quỷ khiến thế nào chọn trúng ông nội cháu, đúng là định mệnh mà."

Cẩm Nhiên gói lại cẩu lương vừa được khoe không ngọt ngào chút nào.

"Bà nội, bà dạy cháu nấu ăn đi, cháu muốn học."

Bà cụ Thẩm vô cùng thích thú nói:

"Tốt lắm, cháu muốn học thì bà sẽ dạy. Ny Ny, bà nói cho cháu biết, các cô gái nhất định phải có kỹ năng gì đó, đây là điều lo lắng khi về nhà nhà chồng, khi không còn dựa được vào nhà mẹ đẻ, cái khác không nói, nếu không tự lập được, nói gì cũng vô ích."

Cẩm Nhiên gật đầu đồng ý.

Bà cụ Thẩm chuẩn bị nấu cơm.

Trước hết đem con thỏ chặt thành miếng rồi chần nước sôi.

Chần thịt thỏ giúp làm sạch máu và chất bẩn.

Sau đó bà cụ Thẩm thần thần bí bí lấy một gói to ra, nhỏ giọng nói:

"Đây đều là gia vị bí mật bà để lại, cho vào thịt rất thơm. Hiện tại mấy thứ này cũng không dễ làm."

Cẩm Nhiên quan sát thứ vừa thấy, đây không phải lá thơm gì đó, cô không để ý quá nhiều, chờ khi có cơ hội, nhất định phải xin bà nội.

Đun nóng dầu trong nồi, trước hết cho những miếng gia vị và đường phèn vào phi cho dậy mùi.

Sau đó cho thịt thỏ vào trong nồi đảo qua đảo lại.

Nhìn thấy bên ngoài thịt thỏ đã săn lại, thì cho nước tương và nước sạch vào, hầm với lửa nhỏ.

Bà cụ Thẩm lại vào nhà lấy ra một chai rượu, bà cười ha hả nói:

"Ny Ny, cháu đừng nói ra nhé, biết không, đây là thứ ông nội cháu rất quý, bà lấy một chút, ông ấy không biết đâu. Hầm thịt nếu không thêm một chút rượu sẽ không ngon."

Cẩm Nhiên lo lắng hỏi:

"Ông nội sẽ không phát hiện ra sao?"

Bà cụ Thẩm tự tin cười nói:

"Ông ấy không phát hiện được, mỗi lần bà cho phép ông ấy uống, đều là bà rót. Rốt cuộc có bao nhiêu rượu, chỉ có bà biết. Bà giấu ở đâu, ông nội cháu tìm không thấy đâu."

Cẩm Nhiên "" đây là ông bà Smith đời thực à?

Thật sự là cô không muốn lừa ông nội đâu, nhưng mùi thịt càng lúc càng thơm, ông nội ơi? Không, trong mắt cô chỉ có thịt thỏ hầm thôi.

Cô là thứ con cháu không đáng tự hào.

Tiếng chuông tan tầm vang lên, bà cụ Thẩm đưa trước cho Cẩm Nhiên một cái chân thỏ, vội vàng nói:

"Mau ăn đi, một lát nữa bà cho thêm khoai tây, sẽ không con hương vị này nữa. Bọn họ sẽ nhanh chóng trở về, đừng để ai thấy."

Cẩm Nhiên nuốt nước miếng, chia cái chân thỏ làm hai phần, cô đưa cho bà cụ Thẩm cùng ăn.

Bà cụ Thẩm cũng cười ha hả, ăn với cô.