Thời đại này muốn đi tắm cũng không dễ dàng gì, nhất là con gái ở dưới quê, nhiều nhất cũng chỉ có thể tranh thủ buổi tối không có người đi lau người một chút, bình thường gội đầu cũng đều dùng bồ kết do chính mình hái về, hoặc là chủ yếu dùng nước sạch gội qua là được, cho nên đại đa số tóc của tất cả phụ nữ trong thôn đều thô ráp khô khốc. Ân Ngọc Dao có viện bảo tàng làm bàn tay vàng, đương nhiên không cần lo lắng đến vấn đề tắm rửa. Ngoại trừ cung ứng nước nóng liên tục hai mươi bốn giờ ra, kho hàng của viện bảo tàng cũng vừa mới mua sắm xong vật dụng hằng ngày cho nhân viên công tác, nhiêu đó cũng đủ để một mình cô sử dụng trong hai ba mươi năm.
Ân Ngọc Dao vẫn cứ đi đến “cửa hàng bách hóa” của viện bảo tàng trước, cô chọn lựa một bộ quần áo vừa người lại không quá bắt mắt, chất vải là vải thuần bông màu trắng, kiểu áo giống như kiểu các cô gái thời này hay mặc.
Cô cầm theo quần áo sạch sẽ đi vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ từ đầu đến chân, lại dùng máy sấy làm khô tóc, hai tay linh hoạt cột hai chùm tóc tết quai chèo, lúc này mới thay quần áo mới sạch sẽ, chuẩn bị đi gặp bạn thân của nguyên chủ.
Lúc trước sau khi Lý Thúy Như sinh song sinh xong, cảm thấy mình đã đứng vững gót chân ở nhà họ Ân rồi, lập tức dụ dỗ Ân Đại Thành đừng cho Ân Ngọc Dao tiền đi học nữa, muốn cho cô nghỉ học đi về nhà. Ân Ngọc Dao dựa vào số tiền và phiếu gạo mà bạn tốt của cô là Trần Thu Lệ thắt lưng buộc bụng tiết kiệm được cho cô mượn để vượt qua cửa ải khó khăn này, hoàn thành việc học cấp ba. Lần này đến huyện thành, cô dự tính trả tiền và phiếu gạo lại cho cô ấy.
Cô đứng trong viện bảo tàng nhìn ra bên ngoài, thấy hẻm nhỏ vẫn cứ không có người nào, Ân Ngọc Dao lập tức dẫn theo xe đạp xuất hiện ở ngõ nhỏ, quẹo ra ngõ nhỏ, đạp xe thêm mười phút nữa sẽ đến cửa hàng thực phẩm phụ lớn nhất huyện thành.
Ân Ngọc Dao tò mò đi vào dạo, có bánh quy, kẹo bán lẻ, mấy món điểm tâm, thức ăn làm từ sữa, bột dinh dưỡng, sữa mạch nha, đồ hộp, còn có một ít sản phẩm làm từ đậu, các sản phẩm thức ăn khác như miến, muối, đường vân vân.
Cửa hàng thực phẩm phụ cũng không có quá nhiều người, nhưng trên cơ bản mọi người đều đi thẳng đến mục tiêu, lấy tiền và phiếu ra đi đến chỗ mua rồi đi, không dám nhìn ngó quá nhiều, tránh cho thèm thuồng. Ân Ngọc Dao nhìn thấy món nào cũng nhìn chằm chằm vào quan sát, dạo nửa ngày trời cũng không thấy cô muốn mua cái gì, người bán hàng cũng hơi mất kiên nhẫn, gõ vào quầy hàng nhắc nhở: “Nếu cô không có phiếu thì chờ lãnh phiếu rồi lại đến mua.”
Ân Ngọc Dao lấy lại tinh thần, thò tay vào túi tiền sờ phiếu ở bên trong, thử hỏi: “Đồng chí, phiếu của năm ngoái có thể sử dụng không?”
Hiện tại thời đại này các loại phiếu đều sẽ in năm, tuy rằng trong viện bảo tàng có rất nhiều phiếu của thành phố này, nhưng mà của năm nào cũng có, Ân Ngọc Dao không quá hiểu biết về quy tắc sử dụng các loại phiếu này.
Người bán hàng nghe thế liếc mắt quan sát Ân Ngọc Dao từ trên xuống dưới, thấy ánh mắt cô trong sáng, ăn mặc cũng rất sạch sẽ, không giống như người không có văn hóa, không rõ vì sao cô lại hỏi ra vấn đề không có thường thức như thế này.
Ân Ngọc Dao thấy thế có chút xấu hổ cười cười, hơi ngượng ngùng nói: “Tôi đến từ thôn Thổ Cầu của trấn Trường Hà, trước kia chưa từng mua điểm tâm.”