Man Nữ Hiệp

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Sư phụ nói, nàng là cửu âm huyền mạch, không thể sống quá ba tuổi Có thể sống đến mười tám tuổi đã là kỳ tích, trừ phi nàng tìm một đồng nam để thành thân Nếu không, không quá hai năm, cái mạng nhỏ củ …
Xem Thêm

Chương 4
Kì hạn mười ngày sắp tới gần, Lạc Băng Nhi tìm được càng nhiều manh mối liên quan đến hung thủ, Mạc Ly sắc mặt cũng càng lúc càng trầm, bởi vì bọn họ ở trong núi lại phát hiện ba thi thể của ba người hái thuốc.

Biết rõ hung thủ ở ngay đằng trước, nhưng lại không thể ngăn cản đối phương hành hung, điều này làm cho lửa giận của Mạc Ly tích tụ đến cực điểm.

“ Lạc cô nương….” Hắn nhìn về phía nàng.

“ Được rồi, ta biết ngươi khẩn trương” Nàng đã thực tâm muốn tìm hung thủ. “ Ta là lần đầu xuống núi, chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm tìm, nhưng đối phương lại có thể là người ở gần đây, mới có thể rõ ràng từng cành cây ngọn cỏ tại ngọn núi này, luôn đi trước chúng ta”

“ Người trên núi Thái Bạch sao?” Hắn bắt đầu loại bỏ những nhân vật khả nghi quanh mình.

“ Phải” Nghĩ nghĩ, nàng nói ra phân tích của mình “ Người kia không chỉ võ công cao cường, thường xuyên vào núi, hơn nữa thủ đoạn hung tàn, ta khẳng định hắn gϊếŧ người thế này không phải lần đầu, ngươi nghĩ xem, vùng núi quanh đây có từng phát sinh loại thảm án này không, có lẽ có thể tìm ra nguyên nhân khác”

“ Núi Thái Bạch là địa bản của Thiên Mã sơn trang, nếu có ác nhân hành hung, bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ mặc” Trong ấn tượng của hắn, vùng quanh đây an toàn đến nỗi đêm cũng không cần đóng cửa.

“ Thiên Mã sơn trang thực uy phong?”

“ Việc mua bán ngựa quan ngoại, da thú, dược liệu đều ở trong phạm vi thế lực của họ”

“ Có thể hay không án tử này chính là do người của Thiên Mã sơn trang làm?” Trông coi tự đạo, người ngoài tự nhiên không thể phát giác.

“ Không có khả năng!” Hắn vội vàng lớn tiếng phủ nhận

Nàng bị dọa nhảy dựng “ Lớn tiếng như vậy làm chi? Chẳng lẽ ngươi cùng Thiên Mã sơn trang có quan hệ?”

Hắn trầm ngâm một lúc lâu, sắc mặt tối tăm “ Thiên Mã sơn trang là sư môn của ta”

Nàng rụt cổ lại “ Thật có lỗi ” Có thể dạy dỗ hắn là loại người chỉ hỏi công lý, không để ý bang hội, quả thật không có khả năng xuất hiện hung thủ ngoan độc kia.

“ Không” Hắn thở sâu, Nói qua kẽ răng “ Hung phạm chưa sa lưới, mỗi người đềm có hiềm nghi, ta không nên có ý nghĩ như vậy, sai là ta, ta xin lỗi”

Nàng đảo cặp mắt trắng dã. Vì nỗi khổ của thiên hạ mà khổ sở, cuộc sống của người này có phải hay không rất vất vả?

“ Chỉ là lời nói, không có chứng cớ, ngươi cũng đừng tưởng ai cũng đều trong sạch”

Tay hắn không tự giác lại xoa ngực, vết thương kia lại bắt đầu đau đớn.

Có thể hạ một kiếm kia, người đó còn có thể nhớ rõ phải tuân thủ luật pháp, quý trọng sinh mệnh sao?

Chú ý tới động tác của hắn, nàng nghi hoặc, chẳng lẽ hắn trọng thương cùng Thiên Mã sơn trang có liên quan?

Nếu không lấy tính cách trọng tình trọng nghĩa của hắn, muốn hắn đem người mình coi trọng đưa vào quan phủ, đó là so với chết càng khó hơn.

“ Chúng ta tiếp tục tìm đi!” Hắn tin tưởng sư môn của chính mình, rất muốn tìm đến Thiên Mã sơn trang để căn cứ chính xác chính minh họ trong sạch.

“ Hảo” Vòng qua thi thể của người hái thước, nàng xuyên qua một bụi cỏ tùng, quan sát bốn phía một lượt, liền chọn hướng nam.

Hắn không chút do dự đi theo. Từ khi nàng dẫn hắn đi tìm được từng thi thể một, hắn đối với thuật truy tung của nàng đã tin phục đến năm phần.

Nếu không phải hung thủ tay chân quá nhanh, bọn họ nhất định có thể bắt được hắn. Hắn tin tưởng như vậy.

“ Di” Đằng trước, nàng kinh hô lên.

Hắn một bước đến chắn trước người nàng

“ Mục tiêu xuất hiện?”

“ Không phải!” Nàng đẩy hắn ra, chỉ vào một sơn động thấp bé trước mặt “Ngươi xem”

“ Sơn động này có vấn đề?” Hắn đi qua đẩy đám dây trước sơn động ra, lộ ra một cái cửa động tối như mực “ Thoạt nhìn thực bình thường”

“ Hung thủ kia vẫn thật cẩn thận, không lưu lại dấu vết, đến tận trước sơn động… ngươi xem”

Cỏ dại thấp thoáng vài điểm bị dẫm nát “ Đây là vô cùng sơ hở. Sơn động này nếu không phải cạm bẫy, thì chính là mục tiêu cuối cùng của hung thủ, hắn đến nơi này, sau khi xong việc, trong lòng lơi lỏng, liền lộ ra dấu vết”

“ Ngươi đi theo phía sau ta” Nếu có nguy hiểm, hắn có thể bảo hộ nàng

“ Việc gì phải phiền toái như vậy ?” Nàng lấy ra một một cái ống nhỏ, kéo một cái liền phun ra một đạo hỏa diễm, trong khoảnh khắc vô cùng nóng làm cho hắn cảm giác hít thở không thông.

Lửa khói qua đi, đám dây quanh cửa sơn động liền hóa thành tro tàn, không có tiết ra một chút khói thiêu đốt nào, vài thứ kia cứ như vậy biến mất, có thể thấy được hỏa diễm vô cùng mạnh

“ Đây là…..”

“ Sét đánh thần hỏa” Dùng tốt lắm, đáng tiếc chỉ có thể sử dụng một lần, chế tác cũng có chút phiền toái. “ Đốt như vậy, nhiều loại cạm bẫy đều thành phế vật, chúng ta đi thôi!”

Nàng tự mình đi vào trước, sơn động kia thật ngắn, lập tức liền thấy được đáy động, hai bộ xương trắng, mắt cá chân xuyên thiết liên ( xích sắt ), một đầu được đóng đinh ở trên vách núi đá, tựa như là bị giam cầm đến chết.

“ Nơi này chính là mục đích của hung thủ?” Nàng hiện tại hoài nghi có phải chính mình tìm lầm địa phương hay không? Hai người chết có cái gì đáng để lo lắng?

Mạc Ly chậm rãi tiến vào, nhìn đến hai bộ hài cốt , ánh mắt sắc bén “ Hai người này lai lịch chắc không tầm thường”

“ Nói như thế nào?”

“ Hung thủ kia gϊếŧ người còn giữ lại thi thể sao?”

“ Không có” Nhưng hai bộ hài cốt này lại bị che dấu, vì sao?”. “ Hung thủ rất sợ người khác biết hai người kia đã chết?”

Mạc Ly liền đi đến kiểm tra hai bộ hài cốt.

“ Như thế nào?” Nàng ngồi xổm xuống cạnh hắn hỏi.

“ Ta chỉ có thể nhìn ta bọn họ trước khi chết từng trúng độc”

“ Đáng giận, lại uổng phí công sức!” Nàng dậm chân một cái, cái cảm giác bị người khác đùa giỡn thật khó chịu

“….” Hắn lại mẫn cảm nghe thấy một âm thanh kỳ quái

“ Lạc cô nương, phiền ngươi nhấc chân một chút”

“ Làm gì? “ Hỏi thì hỏi nhưng nàng vẫn làm theo

Mạc Ly nhìn xuống chỗ nàng dậm chân, thấy một mảnh xanh biếc lộ ra

“ Đây là….” Lạc Băng Nhi ngồi xuống, cùng hắn bới đất, không bao lâu, hai người bới ra một khối ngọc bội. Ngọc bội toàn thân xanh biếc, chỉ có ở giữa có một vệt màu hồng, nhìn giống như rồng bay trên bầu trời, rất là thú vị, đáng tiếc nàng vừa rồi dậm chân, ngọc bội chịu ngoại lực mà vỡ thành hai mảnh.

Vừa thấy ngọc bội, Mạc Ly suy sụp ngã ngồi xuống, sắc mặt tái nhợt.

Chẳng lẽ hắn nhận ra ngọc bội này? Hơn nữa ánh mắt hắn lưu luyến ở hai bộ hài cốt cùng ngọc bội một lúc. Nếu ngọc bội kia đúng là hai bộ hài cốt kia khi còn sống sở hữu, nói cách khác người chết cùng Mạc Ly có quen biết?

Xong đời, người này lại muốn để tâm vào chuyện vụn vặt

“ Cái kia…. Mạc Ly, thực xin lỗi, ta không biết dưới đất có chôn ngọc bội, ta…..” Quên đi, không nói, hắn căn bản đang không hề nghe.

Mạc Ly tay run rẩy nâng hai mảnh ngọc bội lên, trí nhớ trở về nơi xa xôi. Năm ấy, đại thọ của sư phụ, hắn muốn tự tay dâng một phần lễ vật tặng sư phụ, liền gạt mọi người lén lên núi Thái Bạch, không may gặp phải một con hổ.

Mười sáu tuổi hắn căn bản không phải đổi thủ của con hổ, suýt nữa chết dưới miệng con hổ, nhưng sư huynh đột nhiên xuất hiện, cứu hắn, còn cùng hắn đánh hổ, lột da hổ, bán lấy tiền mua lễ vật mừng thọ sư phụ

Hắn hỏi sư huynh, làm sao mà biết hắn lén vào núi?

Sư huynh nói, hắn tròng mắt vừa chuyển, đó là có chủ ý mạo hiểm, sư huynh lo lắng sư đệ, liền đuổi theo

Hơn nữa sư huynh còn đáp ứng hắn, không đem việc hắn mạo hiểm nói cho sư phụ.

Tiệc mừng thọ ngày đó, hắn tự tay đưa lên lễ vệt chính mình vô cùng vất vả mua được, lại bị mọi người chê cười, bởi vì vật kia căn bản không đáng tiền, hắn bị lừa.

Hắn đưa đến chính là một khối xanh biếc, ở giữa di động màu đỏ. Long Văn ngọc bội

Lễ vật thì không có giá trˠgì, nhưng sư phụ nói tâm ý quan trọng nhất, cho nên ngọc bội luôn đem bên người

Nay ngọc bội trong này, sư phụ đâu?

Mắt nhìn hai bộ hài cốt, trong đầu hắn vẫn quanh quẩn lời sư huynh nói:” sư phụ sư mẫu một năm rưỡi trước đã xuất ngoại dạo chơi”

Cho nên sư phụ sư mẫu không có khả năng đã chết, sư huynh sẽ không lừa hắn…

Nhưng mà trong ngực hắn cảm thấy thương đau quá, đau quá, đau đến nỗi hắn cơ hồ thở không nổi.

Mạc Ly chôn cất hai bộ hài cốt xong, liền cầm hai mảnh ngọc bội đã vỡ, ngồi ngẩn ngơ trước mộ.

Lạc Băng Nhi buồn đến phát tức, lại không đành lòng quấy rầy hắn, chỉ ngồi cạnh hắn đến lúc mặt trời lặn.

Ánh trăng từng giọt từng giọt bò lên, bất tri bất giác, núi rừng một mảnh màu bạc

Lạc Băng Nhi xoa cái bụng rỗng. Chết đói, cả một ngày, Mạc Ly không có chút tinh thần, không có người làm đồ ăn cho nàng, nàng liền bị đói, cho tới bây giờ.

Hắn còn muốn phiền bao lâu? Ai, trên đời sinh ly tử biệt không phải rất bình thường sao? Ngay cả không thể, người sống dù như thế nào cũng không nên vì người chết buông xuôi cuộc sống của mình.

Muốn báo thù cũng tốt, truy tìm hạnh phúc cũng thế, chẳng sợ chính là thưởng thức tương tư, phải còn sống mới có thể làm được.

Lắc đầu, nàng lấy đàn, đàn một chút như có như không

Khúc không thành điều, lại đều có âm luật, tiếng đàn cất lên hòa cùng màn đêm đầy sao, mỗi một ngôi sao đều có một đoạn chuyện chưa, đều có hỉ nộ ái ố, thăng trầm.

Leng keng thùng thùng, Phượng Vĩ cầm thay thế một câu chuyện nhỏ, kể ra từng chuyện từng chuyện nhân sinh ngày xưa.

Chúng có bình thường, có cao trào phập phồng, có rộng lớn mạnh mẽ, nhưng mặc kệ là dạng tình cảm gì, đều độc đáo đặc sắc.

Lạc Băng Nhi đàn đàn, nghĩ tới lần đầu tiên ở trên núi nhìn thấy Mạc Ly, vốn không có ý nghĩ cứu hắn, nay, nàng không nghĩ rời khỏi hắn.

Không chỉ vì hắn có thể cho nàng ăn no, chiếu cố nàng, còn vì hắn tính tình quá mức trọng tình trọng nghĩa cũng làm cho người ta không yên lòng, còn có trong mắt hắn thỉnh thoảng hiện lên sầu khổ, đến ột cùng là cái gì làm hắn lo lắng như thế? Nàng rất muốn biết.

Theo nỗi lòng phập phồng, tiếng đàn cũng không ngừng biến chuyển, dần dần trầm lắng, nhu hòa như gió thổi tháng ba.

“ Nếu giờ phút này có thể có một chút rượu thì thật tốt….” Lời nói của hắn nhẹ nhẹ hỏa vào tiếng đàn. “ Đáng tiêc… ai, ta hy vọng xa vời rồi”

“ Chắc gì không được” Tiếng đàn rốt cục yếu dần như hổ thẹn, tinh thế nhu mì, như làn gió thổi vào trong rừng. “ Ta biết một chỗ cất giấu loại rượu ngon nhất thế gian”

“ Núi thẳm rừng sâu cũng có người nấu rượu?”

Rượu ngon chắc gì được làm từ con người” Đàn nốt vài âm cuối cùng, nàng liền chạy luôn về phía núi rừng thật sâu.

“ Cô nương….” Hắn ngăn cản không kịp, mắt thấy nàng chạy mất không còn thấy bóng dáng. “ Sẽ không lạc đường chứ…….” Hắn không thể quên được nàng sử dụng Mê tung bộ khuyết điểm rất đáng sợ.

Bất quá nàng vừa rồi giống như không sử dụng khinh công, chỉ là đơn thuần chạy thật mau, chắc là không có việc gì

Thấy nàng buông đàn, hắn dừng một chút, lấy đàn đến, kiếp tục đàn ra làn điệu kể về cuộc sống trăm ngàn sắc thái.

Bắt được một tia dư âm phía cuối rừng, hắn đàn một khúc nhạc thật bình thản, cảm giác như sau trưa hè, nóng người lười biếng, một cô nương nằm dài trên ghế, bàn tay trắng nõn nhẹ đưa, như mang theo ngọn gió.

Cái gì mới là thật? Hắn còn không thể hoàn toàn xác định, nhưng hắn biết, chỉ có thể đi tiếp, không được lui lại

Tiếng đàn vừa chuyển, phá tan sự vắng lặng của núi rừng, vang vọng vào tận mây, giống như một thanh kiếm, hào quan hiện ra dày đặc, cắt qua phía chân trời.

Vừa vặn, Lạc Băng Nhi mang mấy chiếc bình đựng rượu trở về

Người chưa tới, hương rượu đã làm say lòng người

Hạ xuống âm điệu cuối cùng, hắn đứng lên. “ Rượu ngon”

“ Đương nhiên ngon, sư phụ ta thích nhất uống rượu này” Nàng đưa một bình rượu cho hắn.

Hắn nhấm nháp một ngụm, say mê mị mắt “ Rượu này rốt cuộc là rượu gì? So với rượu trong hoàng cung càng thơm ngon hơn”

“ Hầu nhi rượu” Nàng uống một ngụm rượu ngon “ Vài năm trước sư phụ ta tìm được, thường đi theo con khỉ đó uống rượu, sau ta thấy con khỉ đáng thương, liền không cho phép sư phụ lại đi nữa. Cũng may mắn sư phụ không có đi nữa, mà con khỉ kia trong động lại tích không ít rượu, nên chúng ta hôm nay mới có lộc ăn, được hưởng mỹ vị thế gian”

Phanh, xa xa ở phía sau có một loạt tiếng vang.

Nhưng mấy ngày nay bọn họ nghe quen âm thanh va chạm này, dần dần, không hề để ý đến âm thanh quái lại ngẫu nhiên phát ra nữa.

Mạc Ly một ngụm uống liền nửa bình, nhâm nhi hương khí, cảm thấy hơi choáng váng, trong lòng lại cố gắng thanh tỉnh

“ Ngươi không cho phép lệnh sư cùng con khỉ được uống rượu, rượu hôm nay…… chớ không phải là con khỉ đưa?”

“ Phải” Nàng làm ra bộ dáng đương nhiên “ Ta che chở cho nó bốn năm năm, hôm nay theo chân bọn họ thu chút phí bảo hộ, cũng là bình thường”

“ Ha ha ha…” Hắn ngửa đầu cười to.

Hắn cười thật trong sáng, làm nàng thấy giống như có một trận gió nhẹ thổi qua bên người hắn, nhẹ nhàng tung bay , vô cùng tiêu sái

Dưới ánh trăng , người của hắn giống như sáng lên

Lòng của nàng chợt nhảy loạn lên, khuôn mặt khẽ khồng, tay chân run rẩy, ánh mắt muốn đuổi theo hắn, lại sợ hãi, nhịn không được muốn chạy trốn.

“ Lạc cô nương, chúng ta ngày mai sẽ xuống núi giúp ngươi tìm kiếm nam nhân họ Đồng!”

Âm thanh mang theo hơi rượu, hắn nói

“ Không truy hung thủ sao?”

“ Chuyện này trong lòng ta đều biết, chậm rãi lại tra, thân thể của ngươi quan trọng hơn”

Gió đêm rất lạnh, nhưng lòng của nàng lại vô cùng ấm áp

“ Chờ bệnh của ta chữa khỏi xong, ta lại cùng ngươi đi tìm hung thủ “

Hắn sửng sốt một chút, nhìn nàng nụ cười của nàng đơn thuần trong sang như thế, mọi vì sao trên bầu trời đều không sáng như mắt của nàng.

Hai người làm bạn đồng hành sao? Cũng tốt, mang theo nàng xinh đẹp rạng ngời, có lẽ có thể chiếu sáng tâm hồn mê muội của hắn lúc này.

“ Ta Tà Nguyệt lão nhân cũng thật không hay ho! Người ta thu đồ đệ, ta cũng thu đồ đệ, người khác đồ đệ thông minh lại lanh lợi, nhà của ta đồ đệ nhanh nhẹn dũng mãnh lại cố chấp. Người khác đồ đệ vì sư phụ làm trâu làm ngựa, ta làm sư phụ lại thay đồ đệ làm mã làm ngưu, ông trời a, mở mắt mà nhìn đi!”

Nói chuyện là một lão nhân hạc phát đồng nhan, hai hàng lông mày trắng như tuyết rủ xuống hai gò má, một thân tiên phong đạo cốt nói không nên lời…… nếu hắn không đem mặt nhăn lại như cái bánh bao, thì giống hệt một tiên ông trên trời hạ phàm.

Đi đến nhìn Mạc Ly cùng Lạc Băng Nhi bị lão dùng khói mê làm hôn mê đi, một mặt nhỏ mọn nhớ kỹ, một bên thay Mạc Ly kiểm tra miệng vết thương, sắc mặt đen lại như một khối than.

“ Đồ đệ tốt của ta a! Ngươi như thế nào ngay cả thảo dược đều nhận sai rồi, nhìn một cái, cái này nguyên bản có thể thu nhỏ miệng vết thương lại, hiện tại đều sưng đỏ lên”

Bi thương thay đồ đệ làm việc tốt xong, còn không thể lưu lại dấu vết, Tà Nguyệt lão nhân cảm thấy chính mình thật đáng thương

“ Lúc trước đã kêu ngươi hảo hảo học y, ngươi không nghe, aii.., không duyên cớ lại lãng phí của ta một viên hoàn hồn đan”

Hiện nay, hắn lưu luyến không rời từ trong ngực lấy ra một cái hộp gấm.“Tưởng ta từ tay tên Lý Uyên kia lừa được dễ dàng sao? Trên đời này chỉ có hai viên, một viên Trình Giảo Kim đoạt mất đưa cho Lý Thế Dân, chỉ còn lại một viên này….. Tiểu tử thối, lão phu vừa thấy ngươi liền chán ghét, luận văn ngươi so ra kém Phòng Huyền Linh, luận võ ngươi so với Lý Tĩnh xách giày cũng không xứng, bất quá thì ra là tiểu bạch kiểm gạt đồ đệ ta….. ô ô ô, không cho phép ta uống hầu nhi rượu cư nhiên đều đưa đến miệng ngươi, đâu là cái đạo lý gì thế này a?!”

Càng nghĩ càng giận, lão nhân lại đem hộp gấm cất lại trong ngực, thuận chân đạp Mạc Ly hai nhát.

“ Cho ngươi lừa Băng Nhi cướp lấy rượu của ta, Cho ngươi lừa Băng Nhi cướp lấy rượu của ta…..”

Rõ ràng đem Mạc Ly làm thịt, kêu đồ đệ tìm một nam nhân rất tốt gả cho hắn? Nhưng đồ đệ thích Mạc Ly a!

“ Ô ô ô…. Đồ đệ này thật ngu ngốc, trên đời này nam nhân nhiều như vậy, nàng liền đàn cho ngươi….. Mẹ nó, Băng Nhi đời này đàn tốt nhất một khúc chỉ sợ cũng là khúc kia”

Làm tốt thật khó khăn, rất đau lòng, rất khổ sở, do do dự dự, lại lấy hộp gấm ra

“ Người vì sao lại tốt số vậy?” Vô cùng oán niệm a!

Sau một lúc lâu, lão nhân hung hăng dậm chân một cái “ Nể mặt mũi đồ đệ của ta, tiện nghi cho ngươi! Hừ, ngày sau ngươi nếu đối với đồ đệ ta không tốt, lão phu cho ngươi nếm thử tư vị sống không bằng chết

Cắn răng một cái, hắn bóp miệng Mạc Ly ra, một bên cứ tự nói một mình, một bên vẫn là đem dược nhét vào miệng Mạc Ly

Đan dược vừa vào miệng lập tức tan hết, chỉ thấy sắc mặt Mạc Ly từ hơi hơi xanh nhạt, chuyển sang bình thản, lại dần dần chuyển thành phấn hồng, lão nhân vui vẻ hoa chân múa tay vui sướиɠ. “ Hắc hắc hắc, hợp ngọc hoàn này là thuốc chữa thương tốt nhất trên đời, cũng là nhất lưu song tu linh đan, các ngươi ngay tại nơi này, lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường, cấp lão phu chuyện tốt đi!”

Nói xong, lão nhân nhịn không được ở trán Lạc Băng Nhi búng một chút, lại đau lòng giúp nàng thổi thổi. “ Tìm nam nhân họ Đồng ư ? Ngươi nha đầu kia, học nghệ còn không xong, bảo ngươi tìm đồng nam, ngươi ngươi ngươi……” Nhưng có năng lực oán ai? Chẳng lẽ hắn một đại nam nhân, không biết xấu hổ cùng tiểu cô nương giải thích cái việc đó sao?

“ Tiểu tử ngươi cũng ngu xuẩn, cái gì nam nhân họ đồng tất nhiên giỏi y thuật, nếu không có gặp ngươi nguyên dương chưa thất, đồ đệ lại….. nữ sinh hướng ngoại, hừ!” Cho tới nay, nghe lén Mạc Ly cùng Lạc Băng Nhi nói chuyện đúng là Tà Nguyệt lão nhân, nhưng bọn họ làm chuyện thật thái quá, hắn mới không khống chế được, mới giáo huấn bọn họ

Mắt thấy bọn càng lúc càng vào sâu trong núi, bất đắc dĩ, hắn bài cái mê hồn trận, dẫn hai người vào trong, lại hôn mê bọn họ. Dù sao trước tiên bảo trụ tính mạng của đồ đệ bảo bối, vấn đề khác sau này nói sau.

“ Băng Nhi, có thể làm sư phụ đều giúp ngươi làm, về phần cái khác, liền tự do ngươi” Em sợ cho hợp ngọc hoàn hiệu lực không đủ, trước khi rời đi Tà Nguyệt lão nhân còn đem bỏ thêm thúc giục tình phấn, lại giải thuốc mê cho họ. “ Hảo hảo cố gắng, đồ đệ….”

Tiếng nói còn chưa dứt, thân ảnh lão nhân đã biến mất.

Đây là địa phương nào?

Mạc Ly mơ màng mở hai mắt, chỉ thấy Lạc Băng Nhi ngồi trước mặt hắn, nhìn chằm chằm vào hắn, cặp mắt màu hổ phách kia, ba đào mãnh liệt

Hắn cảm thấy thần sắc của nàng có chỗ không đúng “ Lạc cô nương?”

Nàng đột nhiên đưa tay sờ tới mặt hắn. Hắn nghiêng người tránh đi

“ Lạc cô nương!”

Nhưng động tác của nàng so với hắn nhanh hơn, bàn tay mềm mại lướt qua khuôn mặt hắn.

“ Lạc cô nương! “ Hắn nhanh tay bắt được tay nàng, lại bị cảm giác lạnh lẽo làm hoảng sợ. “ Tay ngươi như thế nào lại lạnh như băng? Ngươi không thoải mái?” Hắn đưa tay sờ vào trán nàng

Thân thể của nàng rất lạnh, không giống con người, lại giống như yêu tinh hoặc ma mỵ

Nhưng khi nàng tiếp xúc với thân thể hắn, nàng thả lỏng rêи ɾỉ lại mềm mại ngọt ngào.

Tà Nguyệt lão nhân không có lừa nàng, nàng quả thật sinh ra đã là cửu âm huyền mạch, bình thường không động tình thì thật tốt, một khi tình triều gợn sóng, người thường nhiệt độ cơ thể tăng cao, nàng lại hoàn toàn tương phản

Hơn nữa loại tình huống này sẽ theo tuổi của nàng tăng lên càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng hồn về địa phủ. Trị tận gốc bệnh này biện pháp duy nhất chính là thành thân, tìm một đồng nam, ân ái, bệnh lập tức tiêu tan.

Kỳ thật Tà Nguyệt lão nhân có thể tự mình xuống núi, tùy tiện bắt một nam nhân thuận mắt cùng nàng thành thân.

Nhưng lão nhân suy nghĩ, nhỡ đâu hắn chọn tướng công đồ đệ không thích, lại náo loạn lên, Thiên Âm cung còn có thể bình an?

Cho nen hắn khổ tâm an bài, đá đồ đệ xuống núi, chính mình tự đi tìm người, hắn lại âm thầm bảo hộ, để tránh đồ đệ ngây ngốc bị kẻ ác bắt cóc.

Lạc Băng Nhi mang loại thể chất này, một khi đã động tình, thì dù mười con trâu cũng không kéo trở lại được.

Nàng thân thể mềm mại ngả vào lòng Mạc Ly, hai tay ôm chặt thắt lưng hắn.

“ Lạc cô nương! “ Mạc Ly kinh hãi.

Nàng cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn vào ngực hắn, muốn làm gì đó, lại không biết bắt đầu từ đâu.

Hắn không rõ thân thể của nàng vì sao trở nên lạnh như băng, nhưng đi khắp giang hồ, hắn hiểu được bộ dáng hiện tại của nàng chính là do trúng xuân dược

“ Thật có lỗi, cô nương” Hắn không thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, làm xấu danh tiết của nàng, hắn đưa tay điểm huyệt ngủ của nàng, lại bị lực đạo phản lại khiến ngón tay run lên.

“ Làm sao có thể?” Lấy võ công của hắn, cho dù trong người trọng thương… không đúng, hắn lại lần nữa vận chuyển huyền công, đầu óc giống bị sấm đánh, từng trận choáng váng hoa mắt.

Nội lực của hắn cư nhiên khôi phục toàn bộ, hơn nữa còn có dấu hiệu đột phá!

Mà lấy hắn thời kì trạng thái toàn thịnh, vẫn không điểm huyệt được nàng, là nàng quá lợi hại? Hay là hắn quá kém?

Hắn không rõ ràng lắm, nhưng trên thực tế, đầu hắn cũng càng ngày càng mê muội, không thể tự hỏi

“ Vì sao lại như vậy?” Hắn thở hổn hển, chỉ cảm thấy càng ngày càng nóng.

Lúc này, Lạc Băng Nhi đã không cam lòng chỉ ôm hắn, đôi tay mềm mại chậm rãi từ lưng hắn hướng lên ngực, chui vào bên trong vạt áo

Tuy rằng ngực hắn có thương thích, băng thật dày một tầng vải, nhưng những chỗ trần trụi như cũ vẫn rất nhiều

Nàng tham lam vỗ về da thịt rắn chắc của hắn, nhiệt độ ấm áp làm cho nàng toàn thân như tắm nước nóng, thoải mái không nói nên lời.

“ Ngô….” Hắn rên một tiếng, lý trí liền bị tìиɧ ɖu͙© đốt thành tro tàn.

Thân thể mềm mại của nàng ở trong lòng hắn vặn vẹo, cơ hồ làm cho hắn toàn thân phát run, nàng lại lần nữa vuốt ve trong ngực hắn, trong mơ hồ, nàng biết duy nhất có hắn có thể giúp mình thoát khỏi khổ sở, chỉ có thể hướng hắn cầu cứu.

“ Mạc Ly, Mạc Ly….”

Nàng như miếng ngọc trong sáng đã kéo lại một chút thanh tĩnh của hắn, hắn dùng sức cắn vào đầu lưỡi, làm cho đau đớn thay thế cuồng trướng tìиɧ ɖu͙©.

“ Lạc cô nương, ngươi thanh tĩnh một chút…” Hắn đẩy nàng ra, nhưng nàng không chịu buông tay.

“ Mạc Ly, giúp ta, Mạc Ly….” Nàng cắn lỗ tai hắn.

Mạc Ly hô hấp không thông, đột nhiên, có chỗ nào đó trong cơ thể nổ tung.

Hợp ngọc hoàn bắt đầu phát huy dược hiệu, dưới tình huống này cho dù hắn có cắt đứt lưỡi cũng không có khả năng thanh tỉnh.

Hắn bỗng nhiên đem Lạc Băng Nhi ôm chặt, hôn xuống cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng của nàng.

Không cần thử, không có ôn nhu, bốn môi chạm nhau, chỉ có gắt gao dây dưa.

Một người nóng như lửa, một người lạnh như băng, cùng triền miên, càng trở nên kịch liệt.Hai thân người trên mặt đất triền miên, hắn muốn xé bỏ quần áo của nàng, lại phát hiện vật liệu may mặc rắn chắc không theo ý mình thì giận sôi gan.

Nhưng hắn vô cùng để ý đến quần áo, Lạc Băng Nhi chỉ vò vò tay hai ba lần liền hóa thành bụi phấn

Hắn thân hình trần trụi dán vào bộ quần áo kín như bưng của nàng, trong lòng vô cùng khó chịu.

“ Băng Nhi, quần áo….” Hắn cần sự hỗ trợ của nàng.

Vẫn hồ đồ hòa cùng hắn, Lạc Băng Nhi lúc này nhanh nhẹn vung tay, vạt áo nhanh chóng tung ra, lộ ra bên trong một tấm áo mỏng có thể nhìn xuyên qua.

Đó là hắn chưa từng gặp qua, từng đường cong lung linh, cảnh đẹp như họa, nàng không mặc yếm cùng tiết khố ( qυầи ɭóŧ), lại càng thêm mê người

Hắn yêu thích không buông, tay mơn trớn thân thể mềm mại của nàng, cảm giác một tia lạnh băng rót vào lòng bàn tay, không những không làm biến mất dục hỏa trong cơ thể hắn, ngược lại càng làm cho ngọn lửa càng mãnh liệt.

“ Băng Nhi…..” Thân mình cúi xuống, nàng hôn trụ môi của nàng, lập tức cùng nàng hợp làm một

Khóe mắt nàng bật ra nước mắt, lại đạt được toàn bộ công hiệu của hợp ngọc hoàn, tình triều mãnh liệt, càng hơn hắn ba phần

Thêm Bình Luận