Chương 1
Huyền Băng Sơn nổi danh trên đại lục là thiên đường của kẻ yêu mạo hiểm, cũng là nơi đào nguyên thánh địa. (ta cũng chịu không biết phải giải thích cụm từ này thế nào. Tra google cũng không thấy.Huhu. Đại loại nó là nơi thánh địa hoang sơ tách biệt với trần thế?)
Trên đại lục, đá quý đẹp nhất, dược liệu quý hiếm nhất, quặng sắt tốt nhất, tất cả đều được lấy từ ngọn núi này. Bất luận là kẻ nào, chỉ cần có may mắn tìm được những bảo vật như thế ở trong này, phú khả địch quốc (giàu ngang một quốc gia) không hề là mộng tưởng.
Thế nhưng, đi cùng món lợi khổng lồ ấy lại là nguy hiểm không thể biết trước; trên Huyền Băng Sơn đâu đâu cũng là bảo vật, nhưng mỗi bước cũng đều là hiểm nguy.
La Thập ở Huyền Băng Sơn hai mươi năm, đã thấy không ít người ở trong này nhờ bảo vật mà trở nên giàu có, nhưng người bỏ xác nơi núi hoang, trở thành thức ăn cho dã thú lại càng nhiều hơn.
Thỉnh thoảng có hứng, hắn sẽ ra tay cứu mạng vài kẻ gặp nạn trên đường, đương nhiên, phần lớn thời gian, hắn coi như không thấy.
Huyền Băng Sơn rất ảo diệu, hắn lớn lên ở đây cũng không thể hoàn toàn hiểu hết, tùy tiện nhiệt huyết xông vào kết quả chính là mọi người chết cùng một chỗ. La Thập không có hứng thú làm anh hùng, anh linh (linh hồn người chết) thì lại càng không.
Nhưng hôm nay, đoàn…người đến thăm Huyền Băng Sơn này…… hẳn là đều là người đi! Tuy rằng trong đó có vài kẻ ăn mặc rất quái dị, không hề giống những người hắn từng thấy, trên đầu cắm một đống hoa giả, bảo thạch, không có ghệt quấn bắp chân, tay áo rộng thùng thình, phía dưới…… Hắn nhớ tới những gì trong sách ghi lại, kia hẳn là váy dài.
Cho nên giống người hắn chưa từng thấy qua này, chính là nữ nhân mà trong sách đã miêu tả sao?
Sống đến hai mươi tuổi, La Thập mới nhìn thấy nữ nhân lần đầu, cảm thấy vô cùng thất vọng. Bọn họ hoàn toàn không hấp dẫn như trong sách nói, ngược lại…… yếu xìu.
Từ bả vai mảnh dẻ, đến vòng eo, cánh tay, hai chân, đều lộ vẻ yếu đuối, chẳng có tí lực lượng nào. Nếu thả bọn họ vào rừng rậm, không cần đến một canh giờ, khẳng định sẽ biến thành một đống xương trắng.
“Thì ra nữ nhân là sinh vật yếu đuối như vậy.” La Thập quay sang nói với thương điêu cả người là màu đen, chỉ có một nhúm lông bạc trên đỉnh đầu đang đậu trên vai hắn.“Bọn họ chỉ thích hợp ở nhà sinh con đẻ cái, không nên tới Huyền Băng Sơn.”
Hơn nữa thời tiết này vào núi là muốn chết. Mùa đông, Huyền Băng Sơn là địa bàn của bầy sói, bất kì ai xâm nhập cũng sẽ bị ngàn vạn con sói xé ra thành từng mảnh.
La Thập không thèm quan tâm đến mấy tên ngu ngốc đắc tội bầy sói, nhưng mấy kẻ ngu ngốc đó lại nhiễu loạn sự an bình của Huyền Băng Sơn. Bọn họ dùng một loại thiết cầu nhỏ màu đen ném loạn chung quanh, nổ ầm ầm, có thể gây ra tuyết lở, tạo thành nguy hại còn lớn hơn bầy sói gấp bội lần.
La Thập ở trong Hắc Vụ Lâm trong Huyền Băng Sơn, bao quanh là đầm lầy lớn cùng khí độc, bọn sói không dám tới gần nửa bước. Nhưng tuyết lở sẽ vùi lấp toàn bộ Hắc Vụ Lâm, cho nên hắn phải ngăn cản mấy kẻ xâm nhập đó phá núi phá rừng.
Có điều, mấy chục người thêm mấy trăm đầu sói, chỉ bằng một mình hắn cùng thương điêu Kim Nhi thì căn bản không ứng phó nổi. Hắn chỉ có thể chờ đợi cơ hội, âm thầm thu thập những người đó.
Hắn tiện tay bốc lên vài cái băng châm, cứ thấy ai định ném thiết cầu, băng châm chớp nhoáng dễ dàng xuyên qua, người kia đã chết, xác chết vẫn chưa kịp ngã, giây tiếp theo, đã bị bầy sói cắn xé.
Không ai phát hiện ra chuyện hắn đánh lén. Trong gió tuyết lớn, băng châm thật nhỏ kia cứ thế bị xem nhẹ.
Đợi đến khi số kẻ xâm nhập chỉ còn lại có bốn, La Thập vỗ đầu thương điêu. “Đi thôi, Kim Nhi.”
Kim Nhi tung cánh bay lên không trung, kêu to một tiếng. Cùng lúc, mấy trăm con sói ngửa đầu rống to.
Thương điêu là loài lợi hại hơn sói rất nhiều, thương điêu trưởng thành có móng vuốt cứng hơn kim cương, cho dù là loài sói mình đồng da sắt cũng không chịu nổi một vuốt của nó.
Nhưng số lượng thương điêu rất thưa thớt, lại thường đi theo cặp, cho nên bầy sói đông cũng không sợ thương điêu. Mấy trăm con sói cùng tiến lên, có thể đè chết thương điêu.
Thế nhưng Kim Nhi thì khác, bên cạnh nó có một con người khủng bố, La Thập. Hắn không chỉ có lực chỉ trảo thắng thương điêu, còn có thể dùng vũ khí, độc dược, cùng với vô số quỷ kế.
Từng có một Lang Vương chết trong tay La Thập, bộ lông đao kiếm cũng khó làm bị thương của nó nay thành quần áo cho La Thập.
Bầy sói không sợ thương điêu, nhưng chúng nó sợ La Thập, cho nên cùng lúc Kim Nhi cất tiếng kêu, bầy sói cũng xôn xao lên.
La Thập thừa cơ xông vào, quăng một cô gái lên trên lưng mình, hai tay lại túm lấy hai người khác, kêu gọi Kim Nhi lấy vuốt cắp lấy một người cuối cùng sống sót. Kỳ thật thương điêu trưởng thành có thể cưỡi, nhưng Kim Nhi thực kiêu ngạo, không có thực lực đánh thắng nó, không có tư cách ngồi trên lưng nó. Mà từ trước đến nay người được Kim Nhi tán thành chỉ có hai: La Thập và phụ thân đã mất của hắn.
Một người một chim đồng thời lủi về hướng Hắc Vụ Lâm.
Con mồi bị cướp đi, bầy sói giận dữ, vội vàng vùng dậy đuổi theo.
La Thập như hóa thành một làn gió, đi qua đâu, chỉ còn lại một vệt bóng mờ, nếu không phải trên người đeo thêm ba người, hắn sẽ còn hành động nhanh hơn.
Kim Nhi lại càng không cần phải nói, nó bay trên trời, không có một con sói nào đuổi kịp nó.
Đàn sói vẫn đang chật vật đuổi theo La Thập, hắn đã nhào vào Hắc Vụ Lâm. Vài con sói không kịp dừng bước, tiếp xúc đến khí độc trong rừng, lập tức run rẩy toàn thân, ngã xuống đất bỏ mình.
Bầy sói còn lại không dám đi thêm, tụ tập ở cửa vào, ngửa đầu rít gào.
La Thập tỉnh bơ như không nghe thấy, bước chậm trong màn khí độc, toàn thân tỏa ra một vầng sáng trong suốt nhàn nhạt. Đây là chiến lợi phẩm hắn thu được sau khi gϊếŧ một con tuyết giao (Trăn tuyết?) — tị độc châu, có thể xua đi khí độc trong phạm vi một thước quanh mình.
Ba người sống sót sau tai nạn đã ở trong vòng bảo vệ của vầng sáng kia, không bị khí độc làm hại, thấy cảnh tượng kì lạ này, đồng loạt cảm thấy ngạc nhiên.
Gã đàn ông trên tay phải La Thập ôm quyền nói:“Huynh đài, có thể xin huynh buông ta được không?”
La Thập không trả lời, mang theo người tiếp tục đi.
“Hoa Vô Hà tạ ơn lớn cứu mạng của công tử, xin hỏi tôn tính đại danh của công tử?” Cô gái trên lưng La Thập mềm mại nói.
La Thập vốn chỉ vô tình cứu người, ra tay chẳng qua là để ngăn cản đám người ngu ngốc này gây ra tuyết lở, phá hỏng nhà của hắn.
Về phần vì sao không cho đám sói gϊếŧ sạch bọn họ, diệt sạch tai họa sau này, đó là bởi vì hắn có hứng thú với mấy viên cầu nhỏ màu đen trên người bọn họ. Đồ chơi kia tuy rằng uy lực không lớn, không nổ chết được lũ sói, nhưng tiếng nổ ầm ầm, cũng khá dọa người.
Hắn không biết viên thiết cầu nhỏ kia là ám khí đứng thứ nhất trên giang hồ ám khí bảng, “lại hào phích lịch tử”, là lợi khí gϊếŧ người. Về phần lũ sói, phải gọi bọn đấy là quái vật, mình đồng da sắt, nổ không chết được cũng thực bình thường.
Hoa Vô Hà là mĩ nữ đệ nhất võ lâm, mười ba tuổi ra giang hồ, đã năm năm nay, chưa từng bị phớt lờ như thế, hơn nữa đối phương lại là một gã đàn ông.
Không phải đàn ông thấy dáng vẻ xinh đẹp của nàng đều quỳ xuống dưới váy nàng, cầu xin nụ cười của nàng sao?
“Công tử, công tử……” Nàng vỗ lưng La Thập, ý bảo hắn liếc nhìn nàng một cái. Chỉ cần hai người nhìn vào mắt nhau, nàng tin chắc hắn sẽ đem lòng ái mộ nàng. (Ọe, nàng này tự sướиɠ ghê quá =..=!!)
“Hoa cô nương, có lẽ hắn nghe không hiểu tiếng người.” Gã đàn ông trên tay phải La Thập chỉ chỉ hai chân trần trụi cùng bộ quần áo da thú trên người hắn.“Nhìn dáng vẻ của hắn, không chừng là cái dã nhân.”
“A!” Hoa Vô Hà hô lên kinh ngạc.“Dã nhân? Vậy hắn bắt chúng ta, không phải là muốn…… Ha ha…… Ăn chứ?”
“Tỷ tỷ, dã nhân không có khả năng có được khinh công cao siêu như vậy.” Hoa Vô Nhan trên tay trái La Thập nói.
“Cũng đúng, khinh công của hắn……” Hoa Vô Hà khẽ híp mắt phượng, nhớ lại mạo hiểm cùng kí©h thí©ɧ khi được cứu trong lúc chỉ mành treo chuông.“Là tốt nhất trong số những người ta từng gặp.”
“Ta cũng không biết đó là thứ khinh công gì, cùng lắm là bắt chước sức bật của dã thú.” Gã đàn ông trên tay phải La Thập bĩu môi nói.
“Dã thú nhanh nhất cũng không thể nhanh như hắn.” Hoa Vô Hà từng trải giang hồ, cũng không phải là người nhà quê không có kiến thức.
“Cho dù hắn có võ công thì sao nào? Chúng ta nói chuyện lâu như vậy, hắn cũng không đáp lấy một câu, có lẽ là kẻ câm điếc.” Trong mắt gã đàn ông hiện lên một tia sắc bén. Theo đuổi Hoa Vô Hà hơn một năm, vì nàng nhất thời nổi hứng đi chơi, y dẫn theo rất nhiều hộ vệ cùng nàng du lịch Huyền Băng Sơn, lại thành ra chật vật như thế. Y đã phải trả giá nhiều như vậy, quyết không để Hoa Vô Hà thoát khỏi lòng bàn tay. Để có được nàng, y không từ bất cứ thủ đoạn nào. Bất cứ kẻ nào dám cả gan tranh giành với y, thần chắn gϊếŧ thần, phật cản diệt phật.
Hoa Vô Nhan lặng lẽ ném cho tỷ tỷ một ánh mắt, muốn nàng đừng có thi triển mị lực câu hồn vô địch ở chỗ này vào thời điểm này. Nhớ ngày đó bọn họ gồm bốn mươi lăm người vào núi, nay chỉ còn có bốn người may mắn còn sống sót. Bầy sói là nguyên nhân hàng đầu, nhưng tỷ tỷ không lúc nào không trêu ong dụ bướm, chọc mọi người tâm phiền ý loạn, tranh đấu không ngớt, cũng là một nguyên nhân khiến mọi người lâm vào khốn cảnh.
Lúc mạng nhỏ nằm trong tay người khác, ngoan ngoãn nghe lời mới là cách tốt để giữ mạng.
Hoa Vô Hà không thèm nghe gì sất, bây giờ nàng đang có hứng thú với La Thập, nhất định phải làm rõ ràng hắn là dạng người gì.
“Công tử, công tử có thể nghe thấy ta nói chuyện không? Trả lời ta một câu được không?” Nàng kề tai La Thập nói nhỏ.
La Thập không phản ứng, lại càng đi nhanh hơn ; Nhà ở ngay phía trước rồi.
“Ha ha ha, xem ra hắn không phải câm thì cũng là điếc.” Gã đàn ông kia mừng thầm. Dã nhân câm điếc như thế không thể làʍ t̠ìиɦ địch của y. Nhưng chết vẫn tốt hơn, hoàn toàn đoạn tuyệt mối quan tâm của Hoa Vô Hà.
Trong bốn người, chỉ có mỗi Hoa Vô Nhan được coi là bình thường, nhưng nàng lại muốn trực tiếp té xỉu luôn cho xong. Mấy người này sao vừa liền sẹo đã quên đau? Dã nhân có thể cứu bọ họ ra từ giữa bầy sói, cũng có thể quăng bọn họ ra bên ngoài. Chẳng lẽ bọn họ còn muốn bị bầy sói vây công thêm lần nữa?
“Đến.” Cùng lúc với tiếng cười châm chọc của gã đàn ông, La Thập dừng lại, ánh mắt nhìn thẳng căn nhà trúc trước mặt. Bên trong, khung cảnh giản dị xanh biếc, nước chảy róc rách, gió nhẹ thổi bay cánh hoa rơi, đầy trời rực rỡ.
Đây mà là Hắc Vụ Lâm sao? Quả thực là tiên cảnh chốn nhân gian. Trừ La Thập ra, ba người kia đều ngây người.
La Thập buông tay phải, gã đàn ông kia vừa đứng vững hai chân trên mặt đất, như là bị cảnh đẹp hấp dẫn, liền thất thần đi về phía trước.
“Đẹp quá!” Hoa Vô Hà si ngốc nói. ” Cho ta xuống dưới, ta muốn nhìn kĩ, xác định kia…… Không phải mộng……”
La Thập lại dùng tay phải vừa rảnh giữ chặt nàng.
Hoa Vô Nhan cũng đột nhiên phát hiện bàn tay nắm thắt lưng nàng càng chặt hơn một chút, còn không kịp nghi hoặc, gã đàn ông đã bước ra khỏi vòng ánh sáng quanh người La Thập, bước ba bước ra ngoài chốn đào nguyên……
Hoa Vô Nhan đột nhiên cả kinh, vội vàng kêu to: “Trở về –”
“Vô Nhan, muội kêu lớn tiếng như vậy làm gì ?” Hoa Vô Hà cau mày.
Đồng thời, thân thể gã đàn ông tiếp xúc đến khí độc, quần áo bị ăn mòn, ngay cả tóc cũng toát ra từng làn khói nhẹ. Nhưng hắn không có phát giác, vẫn tiếp tục đi. Chưa được ba bước nữa, khí độc tan biến, một luồng gió mát thổi đến, mang đến trong không khí một mùi hương thơm mát như hoa đào hoa mận mùa xuân.
Gã đàn ông đột nhiên ngửa đầu phun ra một ngụm máu lớn, ầm ầm ngã xuống đất, xác chết đen thùi như mực.
Hoa Vô Hà sợ tới mức liên tục kêu lên sợ hãi.
Hoa Vô Nhan kinh hãi nhìn dã nhân. Hắn cố ý, thừa dịp mọi người bị cảnh đẹp trong trúc xá mê hoặc đồng thời buông tay, làm cho kẻ bị mê hoặc bước vào chỗ chết, biến thành một khối thi thể.
Người này không phải dã nhân gì hết, ma giáo tà ác nhất trên giang hồ cũng không có lòng dạ ác độc như hắn!
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
“La Thập.” Hắn mở miệng, mang theo Hoa Vô Nhan cùng Hoa Vô Hà đi đến trước căn nhà trúc, buông tay, hai nàng chật vật ngã dúi dụi bên thềm đá.
“Đau quá!” Trên khuôn mặt thanh lệ của Hoa Vô Hà chảy hai hàng lệ.“La Thập, ngươi có biết thương hương tiếc ngọc là gì không hả, không thể buông ta ra một cách tử tế sao?” Dù ngã rất khó coi, giọng điệu của nàng vẫn mang theo một cỗ quyến rũ như trước.
Đổi lại là nam nhân bình thường, khẳng định sẽ bị Hoa Vô Hà mê hoặc mất cả ba hồn bảy vía. Nhưng từ nhỏ đến lớn ở trong Huyền Băng Sơn, La Thập nhìn người không phân biệt đẹp xấu, chỉ xem mạnh yếu.
Dung nhan thoát tục Hoa Vô Hà trong mắt hắn cũng như thỏ trắng, là một loại động vật khi hắn đói bụng, tiện tay có thể gϊếŧ thịt.
Ngược lại, Hoa Vô Nhan lại làm cho hắn vừa mắt. Người này thực thông minh, liếc mắt một cái liền nhìn ra tâm tư hại người của hắn. Hơn nữa, vừa rồi bị bầy sói vây công, nàng đánh lui nhiều sói nhất, miễn cưỡng xem như một kẻ mạnh. Mà kẻ mạnh thì đáng tôn kính.
Cho nên Hoa Vô Nhan vừa mở miệng hỏi :“Tại sao ngươi lại hại hắn?”, La Thập liền trả lời.“Đây là nhà của ta, ta cứu các ngươi, y lại có sát ý với ta. Chẳng lẽ ta nên lưu lại mối họa bên người, cho y cơ hội tùy thời hại ta?”
“Ngươi có thể đuổi hắn ra khỏi Hắc Vụ Lâm.”
“Sau đó để cho y bị bầy sói nuốt vào bụng? Có khác gì với chết ở trong khí độc?”
“Vậy…… đưa hắn ra khỏi Huyền Băng Sơn.”
“Y là ai chứ? Đáng để ta mất công như vậy sao?”
La Thập nói có chỗ đúng, nhưng……“Đó là một mạng người đấy!”
Hoa Vô Nhan thật sự không thể chấp nhận, bốn mươi lăm người vào núi, hiện tại chỉ còn ba người sống sót…… trong đó Tư Đồ Hưng vẫn đang bị một con chim bắt đi, chưa thấy người, còn không biết hắn còn sống hay không. Nói không chừng con chim kia cũng tàn nhẫn như La Thập, cắp lấy Tư Đồ Hưng là để làm thức ăn.
“Các ngươi chọn mùa đông mà vào núi, cũng đã không cần mạng của chính mình, ta cần gì phải thay các ngươi quý trọng?”
Hoa Vô Nhan đã không nói nên lời, chỉ có thể nước mắt vòng quanh.
“Đỡ ta……” Đột nhiên, từ không trung truyền đến một tiếng kêu kinh hoảng.
“Tiểu vương gia!” Hoa Vô Nhan kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy một điểm đen từ trên trời rơi xuống. Nàng lùi lại, đẩy một cái vào lòng bàn chân Tư Đồ Hưng. Tư Đồ Hưng mượn lực ở giữa không trung lộn vài vòng, rốt cục lảo đảo rơi xuống đất.
“Cảm ơn, Vô Nhan.” Tư Đồ Hưng thở phì phò nói.“Ta thiếu chút nữa bị con ưng đáng chém ngàn đao kia gϊếŧ chết!”
Lúc này, La Thập đang bận xử lý thi thể đen thui kia. Hắn lục soát hết đồ trên người gã đàn ông, sau đó giơ chân, đá y vào màn khí độc trong Hắc Vụ Lâm.
Dù sao nhà hắn cũng không thể giữ lại một cổ thi thể ở trong này dần dần thối rữa, vậy sẽ rất hôi thối.
Về phần đào hố chôn…… miễn đi! Cái loại người ngay cả ân nhân cứu mạng còn muốn mưu hại này, không có tư cách được chôn cất tử tế. Để cho y thối rữa, cho khí độc thêm một ít uy lực đi!
Kim Nhi ném Tư Đồ Hưng xong, giương cánh đậu xuống vai La Thập.
Câu “con ưng đáng chém ngàn đao” kia của Tư Đồ Hưng rơi vào tai La Thập, hắn nhướng mày rậm.“Kim Nhi, ngươi là thương điêu mà? Biến thành ưng từ bao giờ thế?”
La Thập trêu chọc làm cho Kim Nhi nổi giận, kêu to một tiếng, bay về phía Tư Đồ Hưng, cào cấu cắn xé, chỉnh cho Tư Đồ Hưng chạy trối chết.
“Con diều hâu chết tiệt này, muốn làm gì? Tránh ra, tránh ra……”
La Thập vui vẻ nhếch khóe môi, nắm chặt túi thiết hoàn lấy được của tên đàn ông đã chết. Vì thứ đồ chơi này, hắn mới ra tay cứu người, giờ hắn phải nghiên cứu kĩ một chút đây là cái gì mà có thể phát nổ, lực sát thương lại yếu như thế. Có lẽ hắn có thể thay đổi một chút, tăng mạnh uy lực của nó.
Hoa Vô Hà còn đang rơi lệ vì tiểu thí thí đang đau đớn. (Tiểu thí thí… chắc cả nhà đều biết là cái gì rồi chứ?)
Tư Đồ Hưng bị Kim Nhi đuổi cho lên bờ xuống ruộng. ( chỗ này ta chém, nguyên văn là “thượng thiên vô lộ, nhập địa vô môn”).
Chỉ có Hoa Vô Nhan chú ý tới nụ cười đột ngột của La Thập. Rõ ràng là khuôn mặt vô cùng bình thường, nhưng khi cười, lại giống như ánh mặt trời mới lên, dường như toàn bộ hào quang cùng lúc đều tập trung ở trên người hắn, làm cho hắn trông như đang phát ra ánh sáng vậy (Chị mê anh rồi, he heemo12 )
Hoa Vô Nhan bất giác dời ánh mắt đi, ánh sáng trên người hắn làm nàng chói đến hỏng mắt mất.
***
Hoa Vô Nhan không hiểu La Thập là loại người gì.
Hắn vừa cứu bọn họ về trúc xá, liền biến mất, suốt năm ngày không thấy bóng dáng.
Ban đầu, nàng, Hoa Vô Hà cùng Tư Đồ Hưng đều thực sợ hãi tên lãnh khốc này, bọn họ co cụm lại cùng một chỗ, ngay cả bước vào trúc xá cũng không dám.
Nhưng theo thời gian trôi qua, bọn họ vừa lạnh vừa đói lại vừa khát, không muốn chết, đành phải mạo hiểm tiến vào trúc xá.
Trúc xá được bày biện thật sự thanh nhã, hết thảy đồ dùng, ngay cả cái chén cũng đều làm từ trúc.
Bọn họ tìm được một đống lớn thịt muối trong hầm trúc xá, có lẽ là La Thập cố ý dự trữ cho mùa đông. Ôm trong đầu ý niệm chết đói không bằng chết no, bọn họ ăn thỏa thuê một hồi, sau đó run như cầy sấy chờ La Thập đi ra gϊếŧ người.
Nhưng cái bọn họ đợi chẳng bao giờ đến, ngược lại Kim Nhi thỉnh thoảng lại mang đến một ít trái cây cho mọi người có thêm đồ ăn.
Hoa Vô Nhan phát hiện, mấy thứ quả này chính là Bích phục linh, Tử viêm quả cực kì quý giá! Trời ạ, một trái Tử viêm quả được cho là có thể gia tăng mười năm công lực đấy!
Kim Nhi quăng từng chuỗi từng chuỗi, nàng xem mà cả người ứa ra mồ hôi lạnh. Chỉ sợ đây là quỷ kế của đại ác ma kia, lừa bọn họ ăn trái cây, lại coi đây là cái cớ để gϊếŧ bọn họ.
Hoa Vô Nhan đơn giản thu hồi toàn bộ trái cây, cũng cảnh cáo Hoa Vô Hà cùng Tư Đồ Hưng không muốn chết thì cũng đừng nhòm ngó mấy thứ quả quý này, cẩn thận phải biến thành phân bón cho cây. Hoa Vô Hà cùng Tư Đồ Hưng còn tưởng rằng trái cây có độc, vì giữ mạng nhỏ, đành phải nhẫn nhẫn ăn uống kham khổ!
Chờ đến khi gặp lại La Thập, nàng lại đem trả lại toàn bộ bảo bối cho hắn, tỏ vẻ ba người chúng ta không hề có ác ý hay lòng tham, hy vọng hắn đại nhân đại lượng, thả bọn họ ra, đưa mọi người xuống núi.
Về phần vì sao bọn họ không tự mình trốn? Nói đùa, bốn phía trừ bỏ phạm vi mười dặm quanh trúc xá không thấy khí độc, tất cả đều là sương mù dày đặc đen như mực. Trừ phi bọn họ muốn tự sát, nếu không căn bản không dám đi cách trúc xá quá xa.
Ba người liền bị nhốt như vậy, ngày này qua ngày khác, không biết khi nào kết thúc.
“Ài!” Hoa Vô Nhan ngồi ở ôn tuyền phía sau trúc xá, thở dài không ngừng.“Vì sao lại nghe theo tỷ tỷ lên núi du ngoạn chứ? Biết rõ nơi này từng bước nguy cơ.” Nàng thật hối hận, nhưng cũng rõ ràng nếu có làm lại lần nữa từ đầu, sự tình cũng sẽ không thay đổi, bởi vì từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng cãi thắng tỷ tỷ.
May mắn quanh trúc xá phong cảnh đẹp đẽ, lại có ôn tuyền này để gϊếŧ thời gian, không thì cũng không biết phải làm gì cho qua ngày.
“Nhưng phong cảnh đẹp nhìn mãi cũng chán, ta không muốn bị nhốt ở chỗ này cả đời! La Thập, La Thập, chừng nào thì ngươi mới thò mặt ra?”
“Ngươi gọi ta?” Thanh âm trầm thấp vang lên bên cạnh Hoa Vô Nhan. Nàng quay đầu, chỉ thấy La Thập mang bộ mặt thản nhiên cầm cái yếm của nàng mân mê nghiên cứu.
“La Thập, ngươi đang làm cái gì?” Mắc cỡ chết người, người này lại háo sắc như vậy, không để ý nam nữ khác bệt xâm nhập nơi nàng tắm rửa, còn đùa bỡn với quần áo của nàng, hạ lưu, vô sỉ, ti bỉ.
La Thập không trả lời nàng, lại nhìn cái yếm nửa ngày.“Đây là của ngươi?”
Vô nghĩa, trong ôn tuyền chỉ có nàng, không phải của nàng thì của ai? “Bỏ cái……” Nàng xấu hổ đến nói không ra hai chữ “cái yếm”.
“Đây có phải là…… cái yếm mà các cô nương mặc? Ngươi mặc cái này…… ngươi là nữ?”
Hắn mù sao?…… Được rồi, nước của ôn tuyền này màu trắng sữa, che lại phần nữ tính đầy đặn của nàng; Nhưng nàng tốt xấu gì cũng mi thanh mục tú, mặc dù không xinh đẹp động lòng người như tỷ tỷ, cũng được coi là đáng yêu, làm sao giống nam nhân?
La Thập tiếp tục hắn nghi hoặc.“Cô là con gái, vì sao không có mặc váy?”
“Ai quy định con gái nhất định phải mặc váy?” Hành tẩu giang hồ, mặc nam trang càng tiện, không được sao?
“Trong đoàn người của các cô, tất cả phụ nữ đều mặc váy.”
Hoa Vô Nhan đơ người, một đoàn bốn mươi lăm người bọn họ chỉ có bốn người là nữ: Hoa Vô Hà cùng hai thị nữ tùy thân, còn có nàng.
Hai thị nữ là chết sớm nhất, bởi vì các nàng thân thủ kém cỏi nhất, địa vị lại thấp, trong tình huống nguy hiểm, mọi người chỉ có thể tập trung lực lượng bảo vệ những người quan trọng, tỷ như Hoa Vô Hà, Tư Đồ Hưng.
Mà nàng có thể may mắn còn sống sót còn lại là bởi vì công phu tốt. Từ nhỏ, nàng văn không bằng đại ca, dung mạo kém xa tỷ tỷ, chỉ có thể tìm kiếm cảm giác thành tựu trong võ học.
Nàng luyện võ rất chăm chỉ, mỗi ngày ngoài ngủ ra, nàng chỉ làm một việc khác là không ngừng rèn luyện chính mình.
“Ngươi ngươi ngươi……” Bàn tay mềm của nàng chỉ vào hắn, tức giận đến cả người phát run.“Ngươi đã sớm thấy chúng ta bị bầy sói vây công, vì sao không ra tay cứu người?”
“Cô cho rằng một mình ta có thể cứu hơn bốn mươi người?” Vẻ mặt hắn bình thản giống như chuyện nàng nói chẳng qua chỉ là chút hoa cỏ cây cối bị dẫm nát. Mọi người sẽ chỉ vì không cẩn thận dẫm chết một cây cỏ dại mà áy náy thương tâm sao? Không.
“Tới, ít nhất có ngươi ra tay, chúng ta có thể bớt đi vài người chết.”
“Được rồi! Giả thiết ta ra tay cứu các người khi gặp nạn, xin hỏi ta sau đó nên thoát thân như thế nào?”
“Bằng vào khinh công của ngươi, muốn thoát khỏi vòng vây của bầy sói dễ như trở bàn tay.”
“Nói cách khác, chỉ cần ta mở ra một cái chỗ hổng, cho các người thoát ra, thì các người có biện pháp sống sót ở Huyền Băng Sơn?”
“Cái đó……” Đương nhiên là không có khả năng. Đoàn người bọn họ có danh môn công tử, thế gia thiên kim, thiên hoàng hậu duệ quý tộc, cùng với hai mươi hộ vệ cùng hơn mười cái tôi tớ, thị nữ. Hộ vệ có võ công, có thể bảo hộ chủ tử trốn thoát, nhưng đám người đi theo còn lại đi theo phải tự cầu nhiều phúc…… La Thập nói đúng, dưới loại tình huống kia muốn cứu toàn bộ người là không thể.
Phật nói, chúng sinh ngang hàng. Nhưng nhiều khi, sinh mệnh, vẫn vậy, có phân biệt sang hèn.
“Là chính các người muốn lên Huyền Băng Sơn vào mùa đông, có kết cục này, là gieo gió gặt bão.”
Hoa Vô Nhan nói không ra lời, chỉ có thể cắn môi, nước mắt từng giọt tí tách rơi xuống ôn tuyền.
Là lỗi của nàng, lẽ ra nàng nên kiên quyết ngăn cản tỷ tỷ lên Huyền Băng Sơn du ngoạn.
Nàng biết rõ chỉ cần tỷ tỷ mở miệng, vô luận là tiểu vương gia, hiệp sĩ, công tử……bất cứ ai đều nghe lời tỷ ấy. Từ khi ra giang hồ, nguyện vọng của đệ nhất mỹ nhân vốn chưa từng bị làm trái.
Kết quả, gặp rắc rối, nàng không phải đã phụ lòng những người đã chết đi cùng với người nhà họ sao?
“Này, dịch ra đi.” Đột nhiên, La Thập một câu đánh vỡ nỗi niềm hối hận cùng bi thương của Hoa Vô Nhan.
Nàng ngẩng đầu, mờ mịt nhìn hắn cởϊ áσ da thú, rồi quần……“Chờ một chút!”
Tay La Thập dừng lại ở qυầи ɭóŧ.“Làm chi?”
“Ngươi muốn làm cái gì!” Nàng lấy hai tay ôm ngực, lui rồi lại lui, co lại như khối cầu, lệ cũng quên rơi.
“Tắm rửa.” Hắn cởi nốt quần.
“Không được!” Nàng nhắm mắt lại.
“Vì sao?”
“Ta đến trước, ngươi sao có thể cũng đến nữa!” Hắn không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao? Hay là cố ý trêu đùa nàng?
“Đây là nhà của ta, ôn tuyền cũng của ta, sao ta lại không được tới?” Hắn nhảy xuống ôn tuyền.
Bùm một tiếng, Hoa Vô Nhan phát hiện bên người xuất hiện một mùi hương nồng đậm, mùi lưu huỳnh cùng tiêu thạch (quặng nitrat kali) xộc thẳng vào mũi nàng.
“A!” Nàng thét chói tai, theo bản năng khua tay đánh về hướng hắn.
“Ầm ỹ muốn chết.” La Thập nhíu mày, giơ tay đỡ một chưởng của nàng.“Hử?” Trên mặt hắn hiện lên nghi ngờ.
“Ặc…..” Hoa Vô Nhan trợn tròn mắt, ngực bị lực đạo hùng hậu do chưởng kia truyền đến chấn cho khó chịu. Người này…… Thật mạnh.
“Cô thật sự là con gái?” Cho tới nay, hắn xác nhận chỉ mới thấy qua hai cô gái là Hoa Vô Hà và nàng, tất cả đều chân yếu tay mềm, yếu xìu.
Mà Hoa Vô Nhan…… làn nước màu trắng sữa trong ôn tuyền làm cho hắn không thể thấy rõ thân thể của “hắn” (Ặc), nhưng nếu nàng mặc cái yếm, thì hẳn đúng là con gái.
Nhưng vì sao nàng có thể tiếp được hai thành công lực của hắn? Cô gái khác có khi ngay cả một thành công lực của hắn cũng không đỡ nổi, nàng lại ngoại lệ, không lẽ là…… cô nương giả?
“Thật sự, thật sự! Ngươi đi mau, nam nữ thụ thụ bất thân!” Mặt nàng hồng như máu, muốn nhảy ra khỏi ôn tuyền mà chạy trốn, lại sợ bị thấy sạch sẽ. Nhưng tiếp tục đợi, ai biết dã nhân này sẽ làm ra chuyện gì? Trời ạ, tỷ tỷ cùng Tư Đồ Hưng trốn chỗ nào vậy, sao không đến cứu nàng?
Hoa Vô Nhan không biết, lúc nàng phát ra tiếng kêu sợ hãi đầu tiên, Hoa Vô Hà cùng Tư Đồ Hưng liền chạy tới, nhưng nhìn thấy La Thập, hai người liền sợ, rất ăn ý dắt tay trốn vào trúc xá. Có thể sống lâu thêm phút nào hay phút ấy, bọn họ không muốn trở thành oan hồn dưới tay La Thập!
“Con gái mà cũng có thể mạnh như vậy?” La Thập không nghĩ thế, cho nên hắn trực tiếp tận tay đi chứng minh. (@@ Anh định làm gì?????)
Hoa Vô Nhan thấy tay hắn hướng về phía ngực nàng, sao còn có thể để ý được có thể bị nhìn thấy hay không, bảo vệ trong sạch trước rồi nói sau. Nàng nhảy ra khỏi ôn tuyền, tay hướng phía quần áo trên bờ phất một cái, trang phục rơi vào trong tay.
La Thập nhìn thấy dáng người linh lung có hứng thú của nàng, ngực đầy đặn, eo nhỏ, kiều đồn (khụ, là mông ạ), tất cả đều khác với chính mình, quả nhiên đúng là con gái, hơn nữa thân thủ còn không yếu.
“Đánh với ta một trận.”
“Cái gì?” Chân khí trong người nàng bỗng chạy mất, nàng rơi xuống từ giữa không trung.
La Thập cũng không thèm để ý trên người mình có mặc quần áo hay không, cứ thế nhảy thẳng ra khỏi ôn tuyền, chém ra một chưởng về phía Hoa Vô Nhan.“Ta cứ nghĩ con gái đều rất yếu, thì ra cũng có người mạnh, ta cũng muốn xem con gái tập võ có thể mạnh đến mức độ nào.”
Hoa Vô Nhan phát điên mất, hắn không thể mặc quần áo rồi hẵng luận võ sao? Người này, quả nhiên là dã nhân!