Chương 5: Tìm chết kiếm sống

_Tầm tử mịch sống_

Người cũng đã cứu về nhà, làm sao có thể đem ném ra ngoài được nữa. Triệu Mẫn chỉ phải đành trơ mắt nhìn ống trúc đầy rượu được mình nâng niu kia bị Chu Chỉ Nhược đổ hết.

Ai, sớm biết liền ở bên ngoài uống cạn hết là được rồi... Triệu Mẫn trong lòng than thở, giúp Chu Chỉ Nhược đem chậu nước lẫn với máu đổ ra ngoài đất ở hậu viện, lại đi múc một chậu nước sạch khác đến để rửa vết thương. Đợi nàng làm xong những thứ này, Chu Chỉ Nhược cũng đem vết thương của cô nương kia băng bó lại thỏa đáng. Triệu Mẫn bưng cái chậu gỗ vào nhà, đã nhìn thấy Chu Chỉ Nhược mở ra tủ y phục, lấy một kiện y phục cũ nhưng sạch sẽ đem ra.

"Này!" Triệu Mẫn bận rộn đem chậu nước vừa mới múc đặt lên kệ gần đó, ba bước thành hai bước bước nhanh đến bên người Chu Chỉ Nhược, giữ lại y phục của mình nói: "Ngươi muốn cho nàng ta mặc y phục của ta?"

"Đúng vậy. Y phục của nàng ta toàn là máu, không thể mặc."

"Mặc y phục của ngươi đi! Ta không có bao nhiêu kiện y phục..."

"Ta càng ít hơn."

"... Thật là cứu phải một lão bà bà vào nhà!" Lời Chu Chỉ Nhược nói đích xác là thật, Triệu Mẫn cũng không thể cãi lại, trong lòng tràn đầy không được tự nhiên cho vị cô nương kia mặc y phục của chính mình. Tay chân vụng về, bộ dáng xiêu xiêu vẹo vẹo. "Vết thương của nàng ta có nặng không?" Thời gian của một câu nói, Triệu Mẫn trong lòng không được tự nhiên liền giải tán, quan tâm tới cô nương kia mà hỏi. Nàng sao có thể là người keo kiệt, chẳng qua là ham muốn uống rượu lại bị đánh bay mất nên trong lòng không vui. Nhìn vào y phục mặc không sai biệt lắm, nghĩ lại cũng không suy nghĩ gì nhiều.

"Đao đả thương không nặng, cũng không sâu. Mạch tượng yếu ớt, nhưng lại bình ổn, đại khái là không có chuyện gì." Chu Chỉ Nhược lấy tay cho vào trong chậu nước, rửa tay, chậu nước lại thành một chậu máu loãng: "Nàng ấy bị nội thương, sau đó mới bị đao chém bị thương."

Triệu Mẫn đem cô nương kia ôm đến bên giường, cho nàng nằm ngay ngắn, đắp lại chăn mỏng, thần sắc có mấy phần không đành lòng: "Nhìn tuổi còn nhỏ như vậy cũng chừng mười bảy mười tám. Tuổi nhỏ lại bị người chém đầy máu. Giang hồ hiểm ác đáng sợ, mấy người có thể trở về a..."

Chu Chỉ Nhược rửa tay xong, kéo lại một khối khăn trải bàn cũ bọc lại y phục đầy máu của cô nương kia, bọc kỹ, sau đó đối với Triệu Mẫn cười nói: "Thời gian ngươi mười bảy mười tám tuổi, không phải cũng đem võ lâm làm long trời lỡ đất sao?"

Triệu Mẫn cũng cười, trên mặt đầy điểm hờn dỗi: "Không phải nói kết thúc rồi không nói chuyện cũ sao?" Nàng nhìn Chu Chỉ Nhược thu dọn ổn thỏa, liền đẩy cửa sổ mở toang cho bay mùi máu tanh. Mưa cũng đã tạnh, ánh trăng văn văn tĩnh tĩnh soi chiếu vào trong phòng.

Ánh trăng mềm mỏng trải khắp cả sân nhà, chuyện lúc trước chớ nhắc.

Phòng ngủ cũng chỉ có một gian, giường nhỏ cũng chỉ có một cái, đã nhường lại cho cô nương kia ngủ yên, gia chủ cũng chỉ còn lại hậu viện. Cũng may mưa đã tạnh, trăng sáng cũng ngượng ngùng, trang điểm lên sân khấu. Triệu Mẫn đem chiếc giường trúc dùng để hóng mát đêm hè ra ngoài, dời đến bên cạnh gốc cây lê, tối nay liền cùng Chu Chỉ Nhược ở nơi này mà chen chúc.

Chu Chỉ Nhược đã nhóm bếp, nấu nước tắm cho Triệu Mẫn. Triệu Mẫn thì chậm chạp cởi y phục của nàng ra, lúc này mới nhớ đến cái túi có gói lá sen ở bên hông kia, vì vậy ngọn lửa vui vẻ trong lòng liền được đốt lên.

"Chỉ Nhược!" Triệu Mẫn cười hì hì tiến tới bên cạnh cái người đang trải giường Chu Chỉ Nhược, đem gói lá sen nhét vào trong tay nàng: "Ngày mai giúp ta hầm cái này! Ta sẽ sớm trở lại ăn cơm!" Nói xong như một cơn gió lốc xoay người cầm áo ngủ trở về phòng.

Chu Chỉ Nhược mở gói lá sen ra nhìn một cái, bốn cái móng heo. "Móng heo..." Hết lần này đến lần khác đều là móng heo, nơi này có bốn cái... Không không! Chu Chỉ Nhược hung hăng lắc đầu, có trong tay cũng không có bao nhiêu móng heo, trong lòng lại áy náy sâu hơn vài phần, hạ quyết tâm: Ta nên đem thanh kiếm đi cầm cố!

TTS: Diệt Tuyệt sư thái ngó xuống mà xem đồ nhi ngoan của người kìa!

Nước đã nấu xong, ném y phục bẩn vào trong chậu, đêm đã thật khuya. Trong thùng gỗ lớn đằng đằng bốc lên hơi nóng. Chu Chỉ Nhược đóng kỹ cửa phòng, đem cái khăn ướt đắp lên trên cổ Triệu Mẫn, vừa muốn bước ra cổ tay liền bị một bàn tay ướŧ áŧ nắm lấy.

"Chỉ Nhược, cùng nhau tắm đi..." Hai tròng mắt của Triệu Mẫn lóe sáng, âm thanh trong suốt, lời nói ra ngoài như muốn dụ hoặc người.

Hai má Chu Chỉ Nhược như nóng lên, nhẹ nhàng động thủ kéo lại cổ tay, cũng kéo bất động, còn phải dựa vào một chút sức lực còn lại chống đỡ: "Trong phòng còn có người..."

"Nàng có thương tích trong người, lại bị ngươi điểm nguyệt hôn mê, không biết này mai còn có tỉnh lại hay không. Tới đi... ngươi cũng đã bận rộn lâu như vậy, khẳng định là rất mệt mỏi. Tới đi tới đi... Ai nha... tới đi..."

Chu Chỉ Nhược giật giật đôi môi, thật đang còn muốn từ chối. Mà khi nàng lấy lại tinh thần, chính mình đã yên ổn ngồi trong thùng gỗ, cùng Triệu Mẫn ngồi đối diện nhau. Ngâm mình trong nước nóng, khá là thoải mái. Hai người chen chúc trong thùng gỗ lớn, bốn chân quấn lấy nhau, tầng tầng tương điệp cũng vừa đúng lúc. Chu Chỉ Nhược cong sống lưng, để cho nước nóng ngập tới miệng, mặt nóng hai gò má đỏ lên.

Triệu Mẫn thì lặn xuống nước vùi vào trong nước một cái, đem tóc làm hoàn toàn ướt, vội vã tắm, lại động thân trong nước, ganh tỵ mà vù vù thổi khí. Chu Chỉ Nhược sớm có phòng bị, nhất thời là đơn độc giơ tay trái, đem giọt nước nhảy loạn tất cả ngăn ở bên ngoài.

Coi như đã gội đầu xong, Triệu Mẫn thở dài một hơi, hai tay khoác lên cạnh thùng gỗ mà nghỉ ngơi. "Mệt quá a... Cuộc sống qua ngày thật không dễ dàng." Nàng nghiêng người đưa tay cầm lên một chén trà đặt cạnh thùng gỗ, đưa lên miệng uống một ngụm. "Nhưng lại tốt hơn cuộc sống đao kiếm trên giang hồ... Chỉ Nhược, ngươi có thể đoán ra thân phận của nàng ta không?"

Chu Chỉ Nhược biết Triệu Mẫn đang nói ai, lắc đầu nói: "Ta cũng không có truyền nội lực cho nàng ta, cũng không biết nội lực của nàng ta như thế nào, thuộc môn phái nào?"

"Ừm." Triệu Mẫn gật đầu đồng ý: "Không thể truyền nội lực cho nàng ta, nếu không nội lực của ngươi liền bị bại lộ. Chúng ta thật vất vả mới rút khỏi giang hồ, quả thực không muốn dính líu vào nữa... Chỉ Nhược ngươi nói thử xem ta cứu nàng là đúng hay sai?"

"Cứu người, chắc chắn sẽ không sai!"

Triệu Mẫn nhếch miệng cười, nghiêng người ôm lấy Chu Chỉ Nhược vào trong lòng. Nước trong thùng gỗ dần dần yên tĩnh, phản chiếu lại ánh sáng trăng rầm. Ánh trăng thanh tú, đêm hè mát mẻ, gió đêm từ từ thổi đến, nhìn về một dòng thuyền chài sáng đèn trên sông, như núi xanh rộng lớn, vừa vặn để chính mình kể lể tình thoại.

"Chỉ Nhược, được cùng ngươi cùng một chỗ. Sống cuộc sống ngày qua ngày, thật rất có ý tứ. Cho dù mỗi ngày có khổ cực, không được ăn thịt, nhưng trong lòng cũng rất vui. Vô tình nhớ lại chuyện cũ, thật giống là như đang nằm mơ... Hiện tại chỉ muốn hảo hảo mà sống, muốn cùng người phải thật lâu thật lâu sống cuộc sống ngày sau."

"Ta..."

"Ân?" Triệu Mẫn cúi đầu nhìn xuống cái người đang hung hăng ngẩng đầu Chu Chỉ Nhược, hai má đỏ bừng sóng mắt lưu chuyển. Nội tâm nàng sợ hãi, không nhịn được mà hôn lên trán Chu Chỉ Nhược một cái, tay phải đưa xuống nước, đang muốn ở trong cái thùng gỗ đầy nước này mà làm loạn, lại bị Chu Chỉ Nhược đẩy ra. Triệu Mẫn bị đẩy ra, ánh mắt không hiểu mà chớp mắt: "Làm sao vậy?"

"Ta có việc muốn nói với ngươi..."

"Ân, ngươi nói đi."

"Ta... ta... ngô..." Chu Chỉ Nhược đem miệng chôn vào trong nước, phát hiện chỉ là những tiếng lầm bầm căn bản không nói rõ chuyện, chỉ đành phải nâng đầu lên. Đi đến cạnh bên người Triệu Mẫn, một chút che giấu cũng không có. Chu Chỉ Nhược liều mạng, thẳng thắn nói: "Ta muốn đem thanh kiếm đi cầm cố!"

"Này! Đây là vì sao?" Triệu Mẫn giật mình, chỉ nói là đồ dùng trong nhà không cần phải đem ra ngoài, vội vàng chúm chíp cười an ủi nàng: "Có đúng hay không gần đây bán rau không được tốt lắm? Không có chuyện gì a, tiết kiệm một chút cũng sẽ qua. Còn mấy ngày nữa là được phát tiền tháng? Huống chi ngày mai còn có móng lợn. Không cần đem thanh kiếm đi cầm cố."

"Ta... ta đánh mạt chược, thua người ta. Thiếu... "Chu Chỉ Nhược âm thanh càng ngày càng nhỏ, cũng không dám nhìn biểu tình của Triệu Mẫn.

Nụ cười của Triệu Mẫn cứng ngắt trên mặt, thấp thỏm nói: "Thiếu bao nhiêu?"

"Mười hai cái móng heo!" Đau dài không bằng đau ngắn, Chu Chỉ Nhược một ngụm nói ra, cúi đầu đem mặt vùi trong lòng bàn tay.

"..." Triệu Mẫn chợt ngồi không yên, tê liệt mà chìm trong nước, lưu lại một chuỗi đầy bọt khí trên mặt nước. Chu Chỉ Nhược lật đật đem nàng vớt lên, vội vàng lay động nói: "Mẫn Mẫn! Có bị sặc nước hay không?"

"... Không cần quan tâm ta, để cho ta chết đi!"

Tác giả:

Tiểu quận chúa, nói xong rồi thật tốt tốt còn sống không!