Chương 4: Cứu nhân dã yếu bất đắc:

Cứu người cũng không được.

Thật sự đã đến mùa mưa của mọi nhà. Đêm đã hơn phân nửa, lại mao mao mông mông lắc phất nổi lên cơn mưa nhỏ. Mây mù cũng không dày, làm cho trăng sáng giống như người ôm đàn tỳ bà che nửa mặt, ngượng ngùng chỉ đường cho người trần gian thấy đường về nhà.

Tiếng côn trùng kêu bởi vì mưa phùn, con đường mòn trong thôn liền tỏ vẻ phá lệ yên lặng. Triệu Mẫn đi một đường chỉ nghe thấy tiếng bước chân mình. Đường đêm không một người bạn đồng hành, khá tốt là có cơn mưa nhỏ lất phất phụng bồi Triệu Mẫn đi đường. Một ngày phụ bếp khổ cực, cho đến đêm mới tính là xong. Nhưng bước chân của nàng nhẹ nhàng, như muốn nhanh chóng hướng nhà mà đi, tựa hồ không hề mệt mỏi. Y bào của nàng hôm qua cũng không có giặt sạch sẽ, hôm nay mặc vào cũng dính vào lấm tấm vết dầu mỡ, bị dầu mỡ cùng máu huyết mới bao trùm, hồ đồ một đoàn. Vì vậy nàng cũng dứt khoát không che dù, để cho mưa phùn tùy ý làm ướt y bào cùng tóc mai, bên hông là một con đao gϊếŧ lợn, trên lưng cũng là một túi thịt, cứ như vậy mà một đường về nhà.

Nàng vội vàng trở về nhà, đi gấp, thỉnh thoảng tay cũng đặt lên túi tiền nhỏ bên hông, những đồng tiền trong túi va chạm nhau đinh đinh đương đương. Triệu Mẫn nghe được âm thanh này, quả thực không thể dễ nghe hơn, không khỏi cười vào giác mắt, giơ tay lên sờ một gói lá sen lớn cột ngay bên hông thắt lưng.

"Móng lợn lớn, móng lợn lớn..." Cái gói lá sen trong túi tựa hồ làm cho nàng vui vẻ thích chí, nhịn không được phát ra câu hát, sau đó lầm bầm thì thầm: "Móng lợn lớn cũng không cần chặt nhỏ, một khối lớn đem ném vào trong nồi, xào với đường thượng hạng, thêm hành, thêm tỏi, thêm gừng, cho vào năm hương liệu đặc biệt, thêm nước, lửa nhỏ mà hầm, hầm một hồi, rồi mở vung, chặc chặc chặc..." Khi mở vung, đỏ đen bóng loáng, hương thơm nức mũi. Hầm nhừ, cầm lấy đũa gắp một cái, mềm nhu nhu, để vào miệng mím một cái, đều không cần cắn, mùi hương thơm nồng liền bốc lên hơi nóng, đem mũi chặn lại, theo cổ họng đi xuống bụng.....

Triệu Mẫn nuốt nước miếng một cái, lại đưa tay sờ sau thắt lưng, một cái ống trúc nhỏ chứa rượu, bộc phát niềm vui lên nét mi: "Còn có rượu!" Hôm nay nàng bận bịu từ sáng cho đến tối, vô cùng khổ cực, ngay cả cơm đều không rảnh để ăn. Gia chủ áy náy, nên ngoại trừ tiền công ra, còn đưa cho nàng bốn cái móng lợn cùng một bầu rượu nhỏ. "Ăn thịt ăn thịt! Thật là muốn cái gì tới cái đó. Ngày mai phải để Chỉ Nhược hầm móng lợn, kết hợp với rượu là số một, còn không phải thật vui vẻ sao. Thật lâu không uống rượu, ngày mai rốt cuộc phải uống một chút. Cuộc sống qua ngày..." Triệu Mẫn vẫn sờ vào cái gia sản ở bên hông, mừng khôn siết, cơ hồ muốn ngâm thơ làm phú. Đem mình hống đến vui vẻ, chân cũng tăng cước bộ, dù sao nàng cũng không biết cái cô nương phá sản kia của nàng đang ngồi ngẩn người, rầu rỉ vì thua bạc.

Đường về nhà cũng không xa, trăng sáng mới vừa quay người, Triệu Mẫn có thể thấy được con sông Hàn giang ở xa xa, sóng gợn lăn tăn. Bên bờ cây liễu còn có thuyền xa của con cháu phú gia, xa xa tiếng cổ nhạc bay tới. Nàng cũng không có chú ý, chỉ là vùi đầu hướng nhà mà đi. Con đường từ cái thôn lân cận đến trấn nhà là một con đường mòn bùn đất, hai bên rừng cây rậm rạp cùng cỏ dại bao trùm, buổi tối cũng không nhiều người đi đường. Triệu Mẫn bởi vì có đao gϊếŧ lợn nên tối mới về, thật ra đã đi qua vài lần. Dù sao cũng có một chút công phu trong người, nàng cũng không sợ, chỉ là buổi tối độc hành, trong lòng khó tránh khỏi cô đơn, cũng may nghĩ đến ở cái trấn nhỏ không xa kia có căn phòng nhỏ, trong phòng nhỏ còn có người đang chờ chính mình, lòng dạ liền rộng mở thông suốt.

Triệu Mẫn vẫn như ngày xưa rộng rãi như nhau, tối nay cũng không tầm thường. Coi như nàng mau đi đến nơi cuối rừng cây nhỏ, bỗng nhiên có một bóng đen vụt ra, ngã tới bên chân nàng.

"A!" Triệu Mẫn nhẹ giọng kinh hãi, nhất thời nhảy ra, tay cũng đè lên đao gϊếŧ lợn ở bên hông, đưa mắt nhìn về bóng đen kia. Nghiêng người một chút, thấy nó không nhúc nhích, Triệu Mẫn dè dặt tiến lên, theo đao khom người nhìn kỹ.

Cuối cùng chỉ biết là một vị cô nương, ở trong bóng tối ảm đạm của ánh trăng cũng không thấy rõ dung mạo, nhưng có thể nghe thấy tiếng hô hấp nặng nề. Triệu Mẫn do dự một chút, đưa tay sờ sờ, sờ ngay vào mấy chỗ ướŧ áŧ ấm áp trên y bào của nàng ta, đưa ngón tay vo vo rồi đưa lên mũi ngửi, mùi máu tanh nồng nặc.

Bị thương sao? Trong lòng Triệu Mẫn sợ hãi giảm xuống, tiếp theo lại là khó khăn, vỗ nhẹ gương mặt cô nương đó, gọi: "Đại tỷ tỷ, người đừng ngất đi a!" Vốn cũng không muốn gọi tỉnh. Triệu Mẫn chỉ đành phải nương theo ánh trăng yếu ớt miễn cưỡng nhìn nàng một lần nữa, y bào không có bị xé rách, hẳn là không phải mãnh thú cắn xé.

"Đao kiếm đả thương sao?" Triệu Mẫn tự nhủ: Đao kiếm đả thương, như vậy mà nói... Hoặc là bị đuổi gϊếŧ, hoặc là bị người tập kích. Vô luận cái nào, ta đều không thể rước họa vào thân.

Triệu Mẫn ngồi dậy, nhìn cô nương đã ngất đi trên mặt đất mà thở dài, trong lòng nói: Thật xin lỗi. Bất kể ngươi tội gì, tội danh của ta cũng lớn hơn ngươi. Chúng ta đều đã rút khỏi giang hồ, quả thực không muốn dính líu đến chuyện giang hồ nữa, càng không muốn trêu chọc triều đình.

Ở trong lòng xin lỗi như vậy, nàng liền vượt qua người bị thương kia, nhấc chân đi về phía trước. Mới đi được vài bước, Triệu Mẫn lại dừng cước bộ, thở dài thật sâu một hơi, xoay người trở lại, đem cô nương kia ôm lấy, nhét vào cái bao lớn, sau đó liền cõng trên lưng, hướng về nhà mà chạy.

Sau nói Chu Chỉ Nhược, một pháo ba vang xong rồi thì ngồi bên mép giường ngẩn ra, hoảng hoảng hốt hốt hồi tưởng lại chiến tích nửa năm nay, thật đúng là thua nhiều mà thắng ít. Tuy nói là đặt cược không lớn, thế nhưng hôm nay lại thua bạc nặng nề tận ba nhà, thật sự làm cho nàng một thời khó mà chịu được.

Mười hai cái móng heo... Phải nói với Triệu Mẫn như thế nào a... Chu Chỉ Nhược vừa thẹn vừa xấu hổ, lòng bàn tay siết chặt eo, sầu khổ suy nghĩ phương pháp kiếm tiền: "Nếu không đem thanh kiếm đi cầm cố... Vẫn không thể ở bổn trấn mà cầm, ta là một người bán rau đột nhiên có một thanh bảo kiếm, so với người không què còn không tốt hơn đi...

Đang lúc miên man suy nghĩ, bỗng nhiên nghe được tiếng cửa sài mở toang ra, tiếp theo là tiếng bước chân người chạy vào nhà. Triệu Mẫn cả người một thân mưa ướt hết, tiến vào trong phòng. Còn không có đợi Chu Chỉ Nhược lên tiếng, nàng liền đem cái túi lớn trên lưng đặt xuống đất. Túi liền bị ngã xuống, từ trong miệng bao lộ ra một cái đầu đầy máu.

Hai tròng mắt của Chu Chỉ Nhược cứng đờ, trợn tròn hai mắt, chăm chú nhìn vào cái người trong bao, áy náy hối hận ngạc nhiên mang theo quyết tâm dời non lấp biển tới, xếp thành bốn chữ: "Cật nhân phạm pháp" (Ăn thịt người là phạm pháp)

Triệu Mẫn ở một bên thở hổn hển lau mồ hôi nghe được bốn chữ này mặt đầy vẻ không hiểu, một hồi lâu mới hiểu được ý tứ của Chu Chỉ Nhược...

"Không phải! Mau cứu người!"

"Nga nga..." Tư tưởng Chu Chỉ Nhược nặng như cục đá cuối cùng cũng rơi xuống đất, khúm núm đem cô nương không cái bao kia lấy ra. "Này cả người đều là máu, hôn mê sao?" Nói, vừa đưa tay dò mạch đập, bị Triệu Mẫn ngăn chặn lại.

"Chờ đã!"

Triệu Mẫn đem cái khăn đầy mồ hôi nắm trong lòng bàn tay, đi vòng qua bên cạnh Chu Chỉ Nhược, nhẹ giọng nói: "Nàng thật đã hôn mê rồi sao?"

Vừa dứt lời, ngón tay đã đến cần cổ của cô nương kia ngừng lại một lát, tiếp tục khôi phục lại bộ dáng vô lực trước đó. Chu Chỉ Nhược đưa ra hai ngón tay: "Cái này không ngất cũng hôn mê."

Triệu Mẫn thấy vậy, yên lòng lau mồ hôi, mắt đầy yêu thương nhìn về phía Chu Chỉ Nhược: "Chỉ thích ngươi lòng dạ độc ác như thế này!"

Chu Chỉ Nhược sau khi nghe xong bận bụi mím môi, thẹn thùng cúi đầu, gương mặt không che giấu được vẻ tự đắc khi được người yêu khen: "Chúng ta rút khỏi giang hồ, không thể không phòng." Nói xong, cuối cùng cũng nhớ tới chính sự, mò mò trên người kiểm tra thương thế của cô nương kia. Hiện tại ở trong phòng có ánh nến sáng ngời, Triệu Mẫn nghiêng đầu nhìn bộ dáng của cô nương kia. Chỉ thấy nàng ta là một cô nương còn rất trẻ, ngũ quan thanh tú, trên khuôn mặt rất có anh khí, sắc mặt ảm đạm, khóe miệng trán đều là vết máu.

"Là vết đao." Chu Chỉ Nhược nhìn quanh vết thương trên thân thể nàng ta, khẳng định nói, rồi ngẩng đầu hướng về phía Triệu Mẫn hỏi: "Rốt cuộc là làm sao?"

"Ta trên đường về nhà, vừa mới đi qua con đường xuyên rừng kia, nàng ta liền trong bụi cây nhào ra, liền rơi ở trước người ta. Ta thấy nàng bị thương, liền mang trở về. Cũng không biết là bị thù nhà đuổi gϊếŧ hay là giống như chúng ta vậy, bị quan phủ truy nã." Triệu Mẫn đỡ trán thở dài nói: "Ai, nhất định là ta một thời gian dài không ăn thịt, đầu óc choáng váng hoa mắt không suy nghĩ rõ ràng lắm, mới mang cái phiền phức như vậy về nhà."

"Cứu một mạng người, cũng là chuyện nên làm." Chu Chỉ Nhược nắm lấy tấm vải trải giường, lót ở dưới người cô nương kia, xé quần áo của nàng ta ra vừa nói: "Miệng vết thương còn mới, nếu có rượu để rửa vết thương thì tốt rồi."

"Rượu a, ta có... A, không có!" Xem ra Triệu Mẫn thật đã lâu không có ăn thịt nên hồ đồ, lại thuận miệng mà lỡ lời.

Chu Chỉ Nhược đôi mi thanh tú đứng lên, nhìn chằm chằm truy hỏi Triệu Mẫn: "Ngươi cất giữ rượu?!" Năm đó sau khi chữa được rượu độc ra khỏi người Triệu Mẫn, Chu Chỉ Nhược liền không để cho nàng uống nữa. Mặc dù trên có gia quy dưới có đối sách, như vậy không chút kiêng kỵ thừa nhận lại làm sao có thể bỏ qua cho.

"Không có! Ta nào có lá gan kia a!" Không có lá gan giấu tiền, không có lá gan cất giữ rượu, Triệu Mẫn càng không có lá gan nói láo, trên ót xuất ra một tầng mồ hôi mỏng.

Chu Chỉ Nhược đứng lên, hai tay đầy máu, khí thế bừng bừng: "Này ống trúc bên hông ngươi là cái gì?"

Triệu Mẫn cúi đầu nhìn một cái, lòng không thể nói, không biết lúc nào ống trúc cũng hoảng loạn mà chạy tới trước người, chỉ phải đành tháo xuống, đưa đến trong lòng bàn tay Chu Chỉ Nhược: "Là của chủ nhân gia đưa... đãi rượu... Chỉ Nhược..."

"Đừng nói nhảm, múc nước, cầm vải trắng, thuốc trị thương, cứu người trước rồi nói sau." Nói xong, Chu Chỉ Nhược đem ống trúc mở ra, đem rượu đổ lên vết thương. Nàng mạnh mẽ ngẩng đầu lên một cái, chỉ thấy Triệu Mẫn nhìn chằm chằm vào dòng rượu đổ xuống, ngu ngốc đứng bất động: "Nhìn ta làm gì nga, đi nhanh a."

"... Ta đi đem nàng ném ra ngoài!"