Những lời này của Chu Chỉ Nhược, cũng đủ để cho Lăng Như Vân lấy làm kinh hãi. Ngược lại nội dung thì nàng cũng không hiểu rõ, mà là phát hiện trước đó chính mình đã hiểu sai một sự thật.
"Nguyên lai ngươi không phải là người câm?!"
Chu Chỉ Nhược không để ý đến nàng, rút trường kiếm ra nhìn kỹ. Hai năm nay đóng đầy bụi đất, mũi kiếm cũng không còn lóe sáng nữa. Chu Chỉ Nhược từ trong chậu bụm lấy một ngụm nước, vẩy vào trên lưỡi kiếm, hai tai đè lại sống lưng kiếm.
"Bá!" Một âm thanh nhẹ nhàng khoan khái của trường kiếm ma sát với đá mài, làm tiêu hao hết sự kiên nhẫn của Lăng Như Vân.
"Ngươi muốn bao che nàng?" Lăng Như Vân âm thầm vận lực chưởng, ánh mắt tràn đầy sát khí: "Võ công phải nhật tích nguyệt luy
(ngày dồn tháng chứa, góp nhặt từng ngày), bây giờ mới mài kiếm thì có hữu ích gì?"
Chu Chỉ Nhược bá bá bá chăm chú mài kiếm, ánh mắt kinh miệt: "Không phải tục ngữ có câu lâm trận mới mài gươm, ngươi không có nghe đến sao? Ngươi đúng là không có văn hóa." Lấy tu vi võ công của Chu Chỉ Nhược bây giờ mà nói, cành cây ngọn cỏ, đều có thể làm binh khí, cũng không cần mài bén thanh kiếm mới dùng được. Thật ra nàng muốn mài kiếm nhìn cho sáng bóng một chút, tránh cho kiếm ảm đạm lại đóng bụi bặm, khiến cho hình ảnh lên trên mặt kiếm cũng không ánh sáng. Hơn nữa tâm tình của nàng cực kỳ không tốt, trước muốn mài kiếm để điều tiết hơi thở thông suốt một chút.
Chu Chỉ Nhược cũng không có rảnh để chú ý mà chuyên tâm mài kiếm. Lăng Như Vân trên mặt trắng đỏ đan xen. Nàng tự nghĩ từ nhỏ đã luyện võ thành si, cũng không có lòng học chữ, nhưng dù sao cũng xuất thân thế gia, lại là thủ lĩnh của một đám thủ hạ lẫn quan sai này, kiêng kỵ bị người kiểm điểm. Bây giờ lại bị Chu Chỉ Nhược ở ngay trước mặt đám người này mà chê cười nàng không có văn hóa, chợt cảm thấy lúng túng vô cùng. Vốn là trong lòng nàng có chút áy náy, nhưng khi bị nói như vậy lại biến mất hầu như không còn.
"Ta nói lại một lần cuối." Lăng Như Vân trầm giọng nói, chỉ về phía cái túi bạc kia: "Cầm bạc lên và đi, nếu không đừng trách ta vô tình."
Chu Chỉ Nhược theo tay nàng nhìn một trăm lượng bạc kia, nhưng ánh mắt lạc ở một cái bao vải nhỏ khác ở trên bàn, đó là những nhánh lê nàng muốn mang đến cho thầy lang. Nàng đưa tay lấy đến ở bên người, sau đó ngừng kiếm trong tay, nhìn thẳng vào Lăng Như Vân mà mỉm cười: "Có lòng làm ác, lại muốn che giấu. Ngươi có mệt hay không?"
Nàng quay đầu nhìn về phía Triệu Mẫn bị thương đang nằm ngủ mê man, ánh mắt tràn đầy yêu thương cùng đau lòng: "Yêu nhi nhà ta thành thật ở trong trấn nhỏ này đã lâu, ăn chay nên đầu óc mê muội, mới có thể mềm lòng đem ngươi từ vùng hoang vu mà cứu về... Nếu theo với cái tính tình trước kia của nàng, lang cá sẽ nhìn một chút là biết ngươi loại bạch nhãn lang này." Vừa dứt lời, nàng từ trong túi vải lấy ra ba nhánh lê, vận lực hướng mái nhà mà nén: "Ai cho phép các ngươi ở trên nhà ta, xuống đây cho ta!"
Tất cả mọi người không nhìn thấy rõ, chỉ nhìn thấy nàng quơ tay một cái, mái nhà liền truyền tới tiếng ngói vỡ tung mạnh mẽ vang lên. Ngói bể cùng với bụi bặm rơi ào rào vào trong nhà. Tiếp theo là có ba người té nhào từ trên mái nhà xuống, mỗi người đều che vết thương nằm lăn lộn đau đớn.
Các quan sai mặc y phục đen thấy vậy kinh sợ nghi ngờ trợn mắt nhìn Chu Chỉ Nhược, không biết nàng xuất ra cái pháp thuật tà môn gì. Vị quan sai nén bàn mạt chược kia phản ứng nhanh nhất, không cần Lăng Như Vân hạ lệnh, liền đạp đầy mạt chược trên đất mà nhào tới phía Chu Chỉ Nhược.
"Đứng lại!" Lập tức chân mày của Chu Chỉ Nhược nhíu lại, hét lớn một tiếng.
Vị quan sai kia chợt cảm thấy gió lớn áp vào mặt, bộ dáng sợ sệt không dám tiến, thật sự liền nghe lời đứng lại. Hoảng sợ nhìn nàng một cái, thì đã thấy mũi kiếm giơ tới trước mặt.
"Ngươi còn dám đạp mạt chược của lão tử, lão tử một gậy gϊếŧ chết ngươi!"
Hét lớn xoa nội lực, chấn động phế phủ của người, y bào của vị quan sai bị mồ hôi thấm ướt bó sát vào người, muốn nhếch miệng phô trương thanh thế, cuối cùng cũng phải thật chậm bước chân ra, lộ ra dưới lòng bàn chân là mấy con bài mạt chược.
Chu Chỉ Nhược đưa tay lấy khăn vải trắng, bọc lại kỹ càng trường kiếm đã lau qua. Lâm trận mới mài gươm thật là cũng không cần dùng, mũi kiếm đã lóe sáng như lúc ban đầu. Chu Chỉ Nhược cũng không có dùng đến, ném kiếm cắm xuống mặt đất đầy gạch, ánh mắt lạnh như băng đối với Lăng Như Vân mà nói: "Hỏa liệt chưởng của Lăng gia ngươi nổi tiếng giang hồ, quả nhiên danh bất hư truyền. Nàng bị thương suýt nữa không về được nhà... Bây giờ, đổi lại ta muốn thật lãnh giáo ngươi."
Gương mặt tuấn tú của Lăng Như Vân đã muốn xanh mét, chân mày siết chặt tràn ra hung sát khí: "Ngươi mài kiếm cũng không cần dùng sao?"
"Trùng hợp là ta cũng có một bộ chưởng pháp. Đối với ngươi, không cần dùng kiếm..."
Lời còn chưa nói hết, Lăng Như Vân đã khai triển chưởng phong nổi lên, như rồng lửa giương nanh múa vuốt hướng tới Chu Chỉ Nhược mà cắn xé. Nhìn cách phòng bị của Chu Chỉ Nhược cùng thủ pháp đả thương người liền biết, mặc dù không biết dùng loại ám khí gì, nhưng võ công so với Triệu Mẫn cao hơn nhìn là biết ngay. Lăng Như Vân suy nghĩ trước đó Triệu Mẫn nói nàng là người yếu đuối không phải người trong giang hồ là gạt người, chỉ sợ chân què cũng là giả. Nhưng bị khinh miệt kích ra sự tức giận lấn áp đi kiêng kỵ, Lăng Như Vân chỉ muốn nhào tới trước, dùng một chưởng giống như lúc trước đánh vào ngực Chu Chỉ Nhược. Lần này, dùng hết toàn lực, nàng cũng không còn áy náy nữa.
"Ba!" Chưởng phong đánh vào da thịt, ở trong nhà nhỏ mà vang lên. Những quan sai đứng xa cũng không thấy rõ kết quả là cái dạng gì, chỉ nói là đại nhân vẫn như thường ngày một kích mà thắng. Chỉ có vài thuộc hạ thân cận đứng gần, người người đều sắc mặt đại biến, tay đầy mồ hôi lạnh nắm chặt lấy cán đao trong tay.
Lăng Như Vân không thể tin nhìn chằm chằm chính mình lần nữa không đánh được một chưởng nào trúng người nọ. Chu Chỉ Nhược chỉ một tay, liền dễ dàng bắt được cổ tay của nàng, tất cả chưởng lực lập tức hóa thành vô hình. Nàng thét lớn một tiếng, vận chưởng ở tay trái, lại bị Chu Chỉ Nhược dùng hai ngón tay đánh vào trên cổ tay, nhất thời mất sức.
Chu Chỉ Nhược nhìn sắc mặt của nàng dần dần kinh hãi, nụ cười lạnh như băng, cong ngón tay nắm lấy cổ áo của nàng, đem người lôi đến gần trước người.
Bộ chưởng pháp kia chính là... Vả mặt!
"Ba!" Lăng Như Vân bị tát vào bên phải mặt, trợn mắt há mồm.
"Một tát này là bởi vì ngươi phá hư quy củ, mới bước chân vào giang hồ, trước tiên phải biết đúng sai!"
"Ba!" Máu miệng chảy ra.
"Đánh ngươi thấy lợi quên nghĩa!"
"Ba!" Trên mặt tụ máu lồi lõm, sưng lên cao.
"Đánh ngươi vì lấy oán trả ân!"
"Ba!" Máu miệng mũi trào ra, nhuộm vào vạt y bào.
"Đánh ngươi vì dám đạp ngã mạt chược của ta! Nàng đều không dám đạp, các ngươi dám đạp sao!"
Lúc này rốt cuộc cũng có quan sai phản ứng lại, giơ đao lao đến ứng cứu. Chu Chỉ Nhược cũng không thèm nhìn tới, một chưởng đánh ra. Chưởng tay cũng không chạm vào người, hắn liền bị đánh bay ra ngoài nhà, nằm ở trong vũng nước hồi lâu không dậy nổi.
Chu Chỉ Nhược tát xong bốn chưởng này, nhấc chân đạp Lăng Như Vân xa ra. Lăng Như Vân bay ra đυ.ng phải mặt tường té nhào, nằm ở trên đất mà ho ra máu nhuộm đầy mặt đất. Chu Chỉ Nhược trên y phục không một nếp nhăn, chậm rãi đi tới, như dãy núi nghiêng xuống.
"Ngươi rốt cuộc là ai?!"
Chu Chỉ Nhược không đáp, sát khí tùy thân mà lượn quanh: "Bây giờ, cũng nên tính sổ ân oán ngươi làm bị thương nàng!"
"A!" Lăng Như Vân rống to, tay đập đất cố sức xoay mình lên. Lòng bàn tay bị nội lực thúc giục đỏ bừng, đôi mắt đỏ như máu, ngũ quan nhăn nhó nồng nặc tức giận cùng sát ý, toàn lực hướng Chu Chỉ Nhược mà nhào tới.
Đây là quyết chết cũng nhào tới, cho dù đối phương ở bên cạnh có nhào tới cũng vô ích. Lăng Như Vân kinh hãi giơ chưởng nhìn quanh, chợt thấy Chu Chỉ Nhược không biết như thế nào mà né qua được người nàng, buộc tóc rơi ra, ánh mắt ác liệt như đao, so với tướng tài công lực lại hoàn toàn bất đồng. Nàng chỉ thấy bốn phía bỗng nhiên không khí đột ngột lạnh băng, lòng bàn tay lạnh run truyền vào cả người, như băng tuyết tan ra, theo cánh tay mà truyền vào kinh mạch, nội lực lập tức bị tiêu tán, cũng không còn sức lực mà đứng lên.
"A!" Lăng như Vân kêu lên đau đớn, trơ mắt nhìn cánh tay phải cùng bả vai bị ngón tay đao xuyên thấu, nhưng không thể lay động. Ngón tay đao một đường thuận xuống cánh tay, phá nát xương thịt, máu từng giọt từng giọt rơi xuống đất. Lăng Như Vân không tránh thoát, quỳ sụp xuống đất, kêu lên thảm thiết, quan sai chung quanh tất cả mặt như màu đất, không một người dám bước lên ứng cứu.
Chu Chỉ Nhược kéo lấy cánh tay đầy máu thịt nát của Lăng Như Vân, hơi kéo một cái, gắng gượng túm nàng đứng lên, âm mị cười nói: "Chưởng pháp âm ngoan, cần lòng dạ từ bi Bồ Tát tới áp chế. Ta lại không có cái lòng dạ này, chỉ có thể có ân báo ân, có oán báo oán. Vốn không muốn dùng lại. Bất quá! Lấy âm độc chi chưởng gϊếŧ người hiểm ác, cũng rất phối hợp! Ngươi nhìn cho kỹ đi!"
Lăng Như Vân vẽ mặt tán loạn, mặt đầy mồ hôi và máu, kinh hoảng cực độ nhìn đao pháp năm ngón tay ghim thẳng vào trong cổ tay, tuyệt vọng nước mắt như mưa rơi xuống.
"Rắc rắc! Rắc rắc!" Xương cốt gãy lìa giòn rụm, phá hủy tâm thần trong lòng mỗi người.
Tác giả:Chu chưởng môn còn một trận lớn phải đánh.