Chương 12: Đối điếu Hàn giang (Hoàn)

Lăng Như Vân khàn khàn kêu lên thảm thiết, như viên đá trên mặt đất điên cuồng lăn lộn. Kia cánh tay phải từng đánh ra Hảo liệt chưởng, giờ phút này bị gãy thành hai khúc, vặn vẹo trong vũng máu, theo sự giãy giụa của nàng mà cuốn thành đoàn bê bết vết máu.

Chu Chỉ Nhược cũng không đuổi tận gϊếŧ tuyệt, mà chán ghét đá nàng văng ra ngoài, xoay người đứng thẳng tay cũng giấu trong tay áo, cũng không nhìn phản ứng của tất cả những người đó.

"Cút!"

Các quan sai cũng chưa từng gặp qua cái cảnh tượng này, lại có người võ công ở bậc này. Sớm sợ đến bay mất bảy hồn tám phách, nào dám động thủ, run lẩy bẩy tiến lên nâng Lăng Như Vân, đoạt môn mà chạy.

Chu Chỉ Nhược thu nạp chưởng khí, điều phối khí lực, trong lúc định thần lại ánh mắt sát ý âm mị cũng đã lui, chỉ chừa lại một mảnh thanh minh. Nàng bước đến mở tủ y phục, lấy ra một cái y bào ở dưới đáy, đây chính là y bào màu tím khi thân là Chưởng môn của Nga Mi từng mặc, đã qua hai năm nàng không có mặc lấy. Nàng đem y bào tím bỏ vào trong tay nải, đổi lại cái dáng ngoài không bỏ được.

Tăng thêm một cái y bào này, nàng thu thanh kiếm xuyên qua tay nải, buột chặt ở thắt lưng. Khiêng tốt tay nải hành lý, Chu Chỉ Nhược đi qua cạnh bàn, ánh mắt nhìn đến một trăm lượng bạc kia. Nàng do dự một chút, lấy một thỏi bạc nhét vào trong tay nải, có lòng muốn viết lại một cái tin nhưng lại không có thời gian lấy bút mực, liền cầm chiếc đũa dính máu ở trên y bào của triệu Mẫn mà viết hai chữ tô phòng (tiền thuê nhà), tiếp đến dùng y bào đó bọc lại bốn thỏi bạc, nhét vào trong cái nơi giấu kiếm, lấy khối gạch che đậy lại. Tất cả đều sắp xếp thỏa đáng, nàng đi đến bên mép giường đem cái người đang ngủ mê man Triệu Mẫn ôm lấy, dùng tấm trải giường bọc lấy người, phân mấy đạo trói chặt ở trên lưng chính mình, cõng tốt trên người rồi đi ra ngoài.

Bên ngoài nhà ánh mặt trời chiếu rọi đầy sân, gió mát từ từ thổi đến, mây trắng vạn dặm, ấm áp không có nóng bức, là cái thời tiết thoải mái hiếm thấy của mùa hè. Nếu là bình thường, Chu Chỉ Nhược sẽ bỏ qua áo tơi, uống một gáo nước giếng, đội một cái nón lá rộng vành, gánh đoàn gánh hai đầu là hai sọt vuông rau nặng nề, khóa lại kỹ càng một phòng hai viện ngôi nhà nghèo, khập khiễng bước ra chợ. Buổi tối lại mua mua gạo nấu cơm, thỉnh thoảng lại mua cho Triệu Mẫn một ít thịt ba chỉ, trở về ngô nhà che gió che mưa. Sau khi ăn uống no đủ, lại lấy ra chơi mấy vòng mạt chược, hoặc là tựa sát bên cạnh người yêu thương ngắm nhìn cảnh sắc của Hàn giang, nghe nàng ấy đọc đôi ba câu Đường thi Tống từ, bình yên chìm vào giấc ngủ. Nhưng hôm nay, trên lưng lại đang cõng Triệu Mẫn trọng thương cùng tay nải và thanh trường kiếm phủ đầy bụi, cùng cái nhà này bất ngờ chia tay. Chu Chỉ Nhược không dám nhìn chung quanh, cắn răng bước ra sân, lại nghe tiếng các nhà hàng xóm trong ánh mắt kinh ngạc, nâng lên khí lực hướng bờ sông mà chạy tới.

Chạy nhanh làm Triệu Mẫn mơ mơ màng màng tỉnh lại, trong hôn mê lẩm bẩm nói: "Hảo lắc lư a..."

Chu Chỉ Nhược nghe được, vừa chạy vừa cười nói: "Ngươi áp sát vào." Nội lực hao hết gần một nửa, nàng còn chưa kịp điều khí khôi phục, như vậy mà chạy cũng không được vững vàng.

Triệu Mẫn cũng rút lại áp sát vào, mặc dù cả người vô lực nhúc nhích khó khăn, nhưng vẫn cố hết sức tìm một cái tư thế thoải mái nhất nằm ở trên lưng Chu Chỉ Nhược, mặt liền dán vào bên lỗ tai nàng, hai tay tương vãn nhẹ ôm cổ, không tiếng động cười nói: "Đánh xong rồi!"

"Ừ!"

"Gϊếŧ nàng?"

"Không có. Phế một tay của nàng."

"Này! Cái này vượt ngoài dự liệu của ta."

Chu Chỉ Nhược nghiêm nghị đáp: "Chủ nhà đối với chúng ta cũng không tệ, tiền thuê nhà thiếu mấy ngày cũng không thúc giục. Nếu chúng ta ở trong nhà hắn mà gϊếŧ người, kia sau này ai còn dám thuê nhà."

"Nói dễ nghe... Khẳng định là ngươi đem nhà người ta phá hủy, chúng ta làm sao có tiền bồi thường đây?"

"Ta để lại cho hắn tám mươi lượng bạc giấu kỹ, nếu hắn sửa nhà nhất định sẽ phát hiện."

"Tám mươi lượng! Tiền ở đâu ngươi có?" Quả thực đây là một khoản tiền lớn, Triệu Mẫn không thể kiềm chế được sự tò mò.

"Là của Lăng Như Vân." Cái vấn đề này có chút phức tạp. Chu Chỉ Nhược một thời không muốn giải thích. Dẫu sao toàn bộ quá trình Triệu Mẫn đều ngủ mê man, không xác định ngọn nguồn, đang muốn hỏi lại bỗng nhiên thần sắc khẽ biến, nhỏ giọng nói với Chu Chỉ Nhược: "Có người đi theo."

"Ta biết, hai người đi theo cũng một đoạn đường. Nhất định là người của Lăng Như Vân lưu lại. Bọn họ không dám theo quá sát, lại cũng không bỏ rơi, phiền chết." Chu Chỉ Nhược cõng Triệu Mẫn một đường chạy về phía trước, không có rãnh rỗi dừng bước thu thập bọn họ, chỉ đành phải để mặc kệ.

"Chỉ Nhược, đi đường thủy." Mặc dù Triệu Mẫn bị trọng thương, lại ngủ mê man hồi lâu, trong lòng đã sớm tốt hơn. Đường xa trùng trùng cửa ải điệp điệp nàng lại bị trọng thương trong người, nếu cứ xông thẳng vào cái chết là không thể nghi ngờ, chỉ có đường thủy mới có một con đường sống.

Chu Chỉ Nhược đoán nàng sẽ nói như vậy, cười nói: "Cái này không phải đang hướng bến tàu mà đi sao?"

Triệu Mẫn định thần nhìn lại, quả nhiên là con đường đi đến bến tàu, nhất thời yên lòng, tìm được một chút rảnh rỗi trong lòng lại nhìn xem sắc mặt người đi đường.

"Bọn họ làm gì nhìn chúng ta giống như gặp quỷ vậy!"

Có thể không gặp quỷ sao... Trong lòng Chu Chỉ Nhược nói: Chu người què không què, cõng Mẫn gϊếŧ lợn chạy nhanh như vậy a...

Đang chạy, ở phía trước trên đường có hai người đang đứng. Chu Chỉ Nhược từ xa nhìn đến, nguyên lai là lão Lý bán cá cùng Vương tiểu muội bán trái cây đang gây gổ. Hai người tự như nghe được tiếng bước chân gấp gáp của Chu Chỉ Nhược, cũng không nghiêng đầu nhìn lại, đều tự lui về phía sau mấy bước, một bên ồn ào một bên nhường đường cho Chu Chỉ Nhược. Chu Chỉ Nhược cũng không chần chờ mà bước qua, lại đi chục bước, chợt nghe phía sau vang lên ba ba hai tiếng lớn. Triệu Mẫn không nhịn được quay đầu nhìn lại, kinh ngạc thấy hai người y phục quan sai màu đen nằm sõng sài trên mặt đất, mà lão Lý bán cá cùng Vương tiểu muội bán trái cây một người chắp tay một người chắp hai tay, đang hướng hai nàng làm lễ bái biệt.

Triệu Mẫn kêu lên: "Bọn họ thật đúng là..."

"Hư." Chu Chỉ Nhược không để cho Triệu Mẫn nói hết, giọng nghiêm túc: "Bây giờ tin chưa?"

Triệu Mẫn vội vàng nghiêng đầu, muốn đối với hai người làm lễ cám ơn bái biệt, lại thấy hai người đứng ra ở giữa đường, chống nạnh cải nhau...

Giang hồ nhi nữ, thật ra vẫn còn tồn tại...

Gần tới bến tàu, Chu Chỉ Nhược đang muốn tìm thuyền, lại thấy một độ binh lính giơ đao từ bến tàu liều chết xung phong. Lại nhìn xung quanh một cái, trên mặt Hàn gian có Hải cốt thuyền (thuyền chiến to lớn và rắn chắc với hàng chục tay chèo) đang tiến vào bờ, tất cả lớn nhỏ gần mười chiếc, tất cả đã neo đậu ở bến tàu, ở trên thuyền còn một toán quan binh, còn tung bay lá cờ soái. Chắc hẳn đội binh lính kia là thủy quân từ trên chiến hạm đó xuống vây bắt các nàng.

Chu Chỉ Nhược kinh hãi, trong lòng cũng trầm xuống, cười khổ nói: "Còn có số tiền lớn như vậy sao..." Nàng không nghĩ muốn dây dưa với bọn họ nữa, vận lực tăng nhịp bước, vòng qua bến tàu dọc theo đê ngạn chạy như bay. Mặt sông bước ngang qua trước mắt, tầm mắt nhất thời rộng rãi. Chu Chỉ Nhược phát hiện có chiếc họa thuyền đang cập vào đê ngạn, nghĩ đến là bị thủy quân đuổi tới ở phía sau. Nàng quyết định chủ ý, cõng chặc Triệu Mẫn, tung người nhảy một cái, rơi vào trên mũi họa thuyền nhỏ.

Họa thuyền này là bên ngoài châu viễn đến chỗ này du ngoạn. Chủ thuyền là một vị công tử trẻ tuổi vừa mới bị thuỷ quân đuổi đi, đang u sầu không vui tựa vào bên lan can mà run sợ. Chợt thấy có người thi triển tay y bào bay tới, từ trên trời hạ xuống. Hắn xoa xoa ánh mắt, một lần nữa nhìn kỹ, cuối cùng thấy một nữ tử xinh đẹp, há hốc miệng kinh hô: "Thần tiên tỷ tỷ?!"

Chu Chỉ Nhược đứng thẳng, chấp tay làm lễ: "Tiểu công tử, ta muốn mượn ngươi chiếc thuyền nhỏ này."

Vị công tử gật đầu liên tục, si ngốc cười nói: "Cứ lấy đi, không cần hoàn trả! Ngươi từ trên bờ xa như vậy mà nhảy lên sao! Là thần tiên tỷ tỷ sao?!"

Chu Chỉ Nhược cười nói: "Ngươi tốt nhất nên mắng ta vài câu, nếu không quan sai phía sau sẽ tìm ngươi gây phiền toái. Thuyền này của ngươi, ta sợ là không thể trả."

"Không sao! Thần tiên tỷ tỷ cứ lấy đi mà dùng! Ngô... Ai nha! Tại sao lại cướp thuyền của ta a, ngươi cái quy nhi tử..."

Chu Chỉ Nhược nhẹ nhàng cúi người nói cảm ơn, sau đó huy chấn tay, cắt đứt dây cương buộc thuyền. Nàng nhặt lên một cây sào trên họa thuyền rồi chống đi, thuyền nhỏ du du dương dương hướng lòng sông mà đi đến.

Hôm nay gió sông không lớn, nhẹ nhàng thổi vào trên mặt, gợn sóng không sợ hãi. Chu Chỉ Nhược nhìn nước sông yên bình thuyền nhỏ chỉ có thể chầm chầm mà xuôi dòng, trên mặt hiện lên vẻ u sầu. Nàng xoay người nhìn chung quanh, thấy mặt sông rộng rãi gợn sống lăn tăn, trong lòng không kiềm được không rõ ràng, chỉ đành phải triển mi thán cười, ngồi xổm xuống cởi ra tấm trải giường đem Triệu Mẫn buông xuống.

Đây là thuyền nhỏ của một công tử nhà giàu đồ dùng du hồ đơn giản nhưng đều sử dụng được. Trên thuyền có chiên mềm, gối nệm tựa, trà án, cái bếp nhỏ, bầu rượu, mọi thứ đều đủ, vô cùng thoải mái. Chu Chỉ Nhược đem Triệu Mẫn nằm trên chiên mền, nhét gối nâng lên đầu nàng, nằm rất ung dung thông thả.

Triệu Mẫn cứ như vậy kê cao gối mà nằm trong lòng sông, dõi mắt nhìn trời nhìn mây cuốn mây lượn, nhẹ nhàng ôn nhu mà di chuyển. Nghiêng mặt ngắm nhìn cái trấn nhỏ cách giữa con sông, khói xanh lượn lờ, tiếng người loáng thoáng truyền tới. Hè còn chưa nồng, hoa nở cũng chưa được nhìn thấy mấy vòng, liền cứ như vậy mà rời đi. Triệu Mẫn lặng lẽ u buồn than thở, hốc mắt chua xót. Tiếng nước chảy vỗ vào bờ sông xa xa vọng lại, nhắc nhở nàng giang hồ nơi này, kiếp trước kiếp này gặp được, tất cả theo con thuyền này mà chìm nổi.

Nàng đang còn phiền muộn, Chu Chỉ Nhược thì bận bịu đốt lò lửa, rửa bình nấu nước. Triệu Mẫn nhìn về phía xa thấy thuyền hạm của thủy quân đã nhổ neo, giống như mây đen chậm rãi đè xuống, không khỏi nhếch miệng cười nói: "Ngươi ngược lại rất thanh nhàn!"

Chu Chỉ Nhược khom người lục lọi trong tay nải hành lý, lấy ra một ống lá trà cùng một bình trà nhỏ, vừa pha trà vừa dửng dưng nói: "Không tới nhanh như vậy đâu, còn có thể pha cho ngươi một bình trà để uống."

Đã lâu cũng không thấy phiến mây đen kia giương nanh múa vuốt, một hồi vô luận phát sinh cái gì, Hàn giang trước sau vẫn như cũ. Sông chia hai bờ, bày ra một bức quang cảnh cuộn sóng, lấy Mai Lĩnh làm cái chặn giấy, ngăn chặn nước sông núi non thiên nhiên xinh đẹp mà vẽ. Nước sôi rót vào bình, mùi trà thơm lan tỏa khắp nơi, dùng cảnh quang non sông màu sắc của núi phù trợ, uống một hơi cạn sạch... Nóng nhổ ra đầu lưỡi.

"Thật là nóng a..." Triệu Mẫn sụm đầu lưỡi, nhìn Chu Chỉ Nhược vén lên tay áo lại rót cho nàng một ly. Nàng giơ trà nhìn chung quanh, tuyết lãng nhẹ trở mình, cá nhảy trên mặt sông, cảnh núi Mai Lĩnh bên cạnh làm người cảm thấy nguy nga. Phiền muộn nhất thời hiện lên trên gương mặt, nàng ngửa đầu cười to: "Ha ha ha, không thể câu cá trên Hàn giang tuyết, nhưng cũng có thể pha trà trong lòng sông! Không nghĩ tới, luôn muốn chạy trốn khỏi giang hồ, cuối cùng vẫn phải nơi này đốt lò nấu nước!"

Chu Chỉ Nhược lẳng lặng mỉm cười ngắm nàng, vén tóc ra sau tai.

Uống một hơi cạn sạch, Triệu Mẫn lại đỏ lên vành mắt, ngước nhìn Chu Chỉ Nhược: "Vô luận ta ở trong biết bao nhiêu cảnh ngộ tuyệt vọng, Chỉ Nhược vẫn luôn bồi ở bên cạnh ta... Thế nhưng ngay cả mạt chược ta cũng không để cho ngươi đánh..."

Chu Chỉ Nhược đôi mắt ôn nhu cười một tiếng, đem trà rót đầy ly: "Ngu ngốc, ngày thường nói đùa mà thôi. Mạt chược lang cá sao có thể so sánh với ngươi. Nếu ngươi không thích ta chơi mạt chược, ta liền không đánh. Dù sao không đánh mạt chược, có thể chơi bài cửu a!"

"Phốc!" Một ngụm trà ngon phun ra, Triệu Mẫn khẩn thiết hô to: "Không cần đổi! Mạt chược cũng rất tốt! Mạt chược cũng rất tốt!" Mạt chược cũng tốt rồi, tổng so với bài cửu tiền đặt cược ít hơn một chút.

Qua mấy vòng trà, vằn nước dần dần hiện ra, khói sóng lay động áp sát thân thuyền nhỏ. Chu Chỉ Nhược không cần quay đầu, liền biết truy binh sắp tới. Quả nhiên có âm thanh hùng hậu bị nội lực đẩy đưa, xé gió xuyên sương mù, chui lọt vào trong tai.

"Chu chưởng môn, chúng ta lại gặp mặt."

Chu Chỉ Nhược cười xoa xoa gò má Triệu Mẫn, đứng lên, đi tới đầu thuyền, cùng địch nhân đối mặt nhìn nhau. Đợi thấy rõ vị tướng quân đứng ở mũi thuyền lớn, nàng cũng hơi kinh ngạc. Lại trùng hợp như vậy, năm đó chính hắn nâng kiếm đến Nga Mi muốn bắt Triệu Mẫn. Mà Lăng Như Vân cũng nằm trên boong thuyền ngay ở mũi thuyền, cánh tay phải băng đầy vải trắng, mặt đầy kinh hãi co rút thành một đoàn.

"Chu chưởng môn, thật sự không nghĩ đến năm đó là ngài cứu Triệu Mẫn đi. Các ngươi không phải là kẻ thù sao?"

Chu Chỉ Nhược đơn độc đứng ở mũi thuyền, tiên thân tú cốt, mái tóc dài thướt tha đen như tơ mực, cho dù phải đối mặt với trăm ngàn quân chiến cũng phải có khí khái nhất phái chí tôn. Mặc dù nàng cũng không thừa nhận.

"Ta sớm không phải là chưởng môn. Ta là nghiệt đồ của Nga Mi, xin tướng quân không nên gọi sai. Triệu Mẫn hai lần đều bị tướng quân đẩy vào tuyệt cảnh, cũng là một loại duyên phận. Muốn đánh cứ đánh, cần gì phải thăm dò riêng tư của người khác."

Tướng quân hơi dừng lại, không hề truy hỏi, ngược lại mở miệng muốn khuyên: "Được rồi, Chu cô nương. Triệu Mẫn là dư nghiệp tiền triều, là khâm phạm của triều đình. Phái Nga Mi từng có công huyết chiến đánh đuổi Thát Lỗ. Vì sao ngài phải đối với yêu nữ Mông Cổ này tâm tồn trắc ẩn, cứu nàng bảo vệ nàng! Ta một lần nữa cũng không hiểu được! Hiện tại nếu ngài đem nàng giao cho ta, chuyện cũ lúc trước cũng không nhắc đến, thiên hạ rộng lớn mặc ngài cứ đi. Nếu như cùng triều đình đối kháng, kết quả chỉ có thể cùng con yêu nữ Mông Cổ này như nhau!" Dưới cờ lệnh, pháo súng đã lên nồng, hỏa súng (súng etpigon) đã giơ lên trên vai, tất cả đều nhắm vào thuyền nhỏ của nữ tử xinh đẹp như tiên kia, chạm một cái là bùng nổ. Lăng Như Vân rút lại một gốc, nước mắt động lại, mê sảng không ngừng: "Gϊếŧ nàng... Gϊếŧ nàng..."

Chu Chỉ Nhược nghe xong, lại nhìn Triệu Mẫn. Thấy nàng lấy thuyền làm giường, lấy trời làm mền, cười đến tự tin đắc ý, thật là xinh đẹp không giống bình thường. Chu Chỉ Nhược lúc này mới quay đầu lại, cao giọng nói: "Trong thời loạn thế, hai quân đánh nhau ai vì chủ nấy. Ai cũng đều thân bất do kỷ, bất đắc dĩ phải làm việc trái lương tâm. Bây giờ quân Mông Cổ đã lui về thảo nguyên, tân triều đã lập. Quốc thù gia hận, bụi bậm đã rơi xuống đất. Vì sao lại phải chém tận gϊếŧ tuyệt, Chu Nguyên Chương nhiều đa nghi như vậy, như thế nào có thể để ta đi."

Nàng từ trong tay nải rút ra một cái y bào màu tím, khoát lên người, cầm lấy thanh kiếm: "Nếu đã tránh không được cũng không cần phải tránh, vậy phải để ngươi thấy được diện mạo vốn có của ta! Chu Chỉ Nhược, từ đây cùng triều đình là địch nhân! Xin tướng quân chỉ giáo!"

Thối lui khỏi giang hồ ẩn cư sơn thủy, chỉ có tình cảm trà gạo dầu muối chấm dứt binh đao, nhưng vẫn chạy không thoát khỏi đao kiếm giang hồ.

"Oanh! Đùng!" Cờ lệnh đã hạ, ánh lửa vang trời, pháo binh cùng hỏa súng bắn ra. Chu Chỉ Nhược giơ cao cây sào, dùng tấm trải giường bọc Triệu Mẫn trước đó cầm lên, sau đó trở lại trước thuyền, tựa như màn che tựa như lá chắn. Bung ra nội lực như cuồng phong nổi lên, cuốn lên sóng nước Hàn giang ở đầu thuyền! Bọn binh lính trên hạm thuyền kinh ngạc phát giác nơi này mùa hè lại bỗng nhiên gió lạnh thấu xương đột ngột kéo đến, nhìn đá pháo bay đến trong không trung, rơi xuống như lá tàn rơi rụng, như dầu sôi lửa bỏng. Mà đạn từ hảo súng bắn ra ngoại trừ rơi trên mặt sông, còn lại đều bị Chu Chỉ Nhược dùng tấm trải giường cuốn hạ. Triệu Mẫn không giống như Chu Chỉ Nhược xuất thân ngư dân, đứng ở trên thuyền như mặt đất bằng phẳng. Nàng vốn không có quen đi thuyền, hiện tại đầu óc lại choáng váng muốn nôn, khổ không thể tả, lại không muốn để cho Chu Chỉ Nhược phân tâm, chỉ đành phải ôm lấy mạn thuyền chịu chết.

"Hô... hô..." Một chiêu này làm nội lực hao tổn rất nhiều, Chu Chỉ Nhược cảm thấy mệt mỏi vô cùng, bất động thanh sắc mà thở dốc. Nàng bỏ qua tấm trải giường thiên sang bách khổng (thiên sang bách khổng: đầy khuyết khuyết, bị phá hủy nặng nề), triển cánh tay hô to: "Tướng quân, tới mà không đi thì cũng rất vô lễ! Mời tiếp một chiêu của ta đi!" Vừa nói nàng giơ tay lấy cây sào ở một bên cầm qua, tập hợp lực chưởng, chuyển mắt nhìn thấy Lăng Như Vân nằm ở một bên, bỗng nhiên nhếch miệng cười. Lăng Như Vân hoảng sợ lại mắt đối mắt cùng nàng, sợ hãi giống như gặp quỹ, muốn lui về phía sau nhưng thân thể cứng ngắt không nhúc nhúc, không ra cước bộ.

"Lăng đại nhân, chúc người tiền đồ tựa cẩm."

Một tiếng nổ lớn lại vang, lần này không phải là pháo binh hỏa súng. Chỉ là một thanh trúc dài, được hết nội lực Cửu âm chân kinh mà truyền vào, như một mũi tên nhọn xuyên giấy, ầm ầm đem hạm thuyền đâm thông.

"A, thuyền sắp chìm!" Không ai nghĩ đến pháo binh hỏa súng công kích không chìm thuyền nhỏ, ngược lại lại bị người trên thuyền nhỏ đâm xuyên hạm thuyền. Tất cả mọi người bất ngờ không kịp đề phòng, trận hình nhất thời liền tán loạn. Thân hạm thuyền nghiêng một bên, quân sĩ chạy loạn giẫm đạp lên nhau chết không đếm hết. Tướng quân được đám tùy tùng cứu được chạy thoát thân trên thuyền nhỏ. Hắn cũng không rãnh chiếu cố nhi nữ của lão bằng hữu tên Lăng Như Vân kia có chạy khỏi hay không, chẳng qua tức giận mà nói: "Gϊếŧ!"

Pháo binh cùng hỏa súng một lần nữa được khoe ra, lại muốn nạp đạn bắn ra thêm lần nữa cũng không phải chuyện dễ. Vì vậy, đám người trên hạm thuyền liền giương sẵn dây cung như sấm rền, vạn mũi tên bay tới, hướng người đang chống kiếm đứng Chu Chỉ Nhược mà gào thét bay tới.

Chu Chỉ Nhược rút kiếm khỏi vỏ, ở trong lòng bàn tay huy tước nhảy lên. Kiếm quang làm lá chắn, cuối cùng cũng đem trận mưa tên này đỡ được. Thuyền nhỏ bị sóng lớn đẩy ra xa, rơi vào chỗ chảy xiết của con sông. Chu Chỉ Nhược quỳ một gối xuống, dùng kiếm chống đỡ, mồ hôi thuận theo gò má chảy xuống từng giọt từng giọt nện trên boong thuyền.

"Chỉ Nhược!" Triệu Mẫn thấy nàng mất sức, dùng dằng muốn bò dậy, cuối cùng lực bất tòng tâm, té ngã trở về chỗ cũ.

"Triệu Mẫn!" Chu Chỉ Nhược thét lớn không để cho nàng cử động nữa: "Ở ngay phía sau ta nằm cho tốt, đừng tới đây." Nàng vung tay áo lau sạch mồ hôi chảy vào trong mắt, quay lại bày ra nụ cười mệt mỏi: "Hai năm trước ở Nga Mi, ngươi hỏi ta vì sao không cần ngươi. Lúc đó ta không nói, hiện tại ta nói cho ngươi." Nàng nhúc nhích thân thể, nhìn chúng binh lính lại lên dây cung lần nữa, nắm chặt chuôi kiếm: "Lần đầu tiên, ta vì muốn hoàn thành di mệnh của tiên sư, từ bỏ ngươi. Lần thứ hai, ta thấy ngươi cùng Trương Vô Kỵ thận cận, lầm tưởng rằng ngươi có thể tiếp nhận hắn. Ngươi đắc tội với giang hồ quá sâu, lúc ấy ta võ nghệ không tinh, không thể bảo vệ ngươi chu toàn, suy nghĩ ngươi cùng Trương Vô Kỵ ở cùng nhau chí ít cũng không lo tính mạng. Cho nên ta lại bỏ đi. Bây giờ nghĩ lại cảm thấy mình thật ngu ngốc, bản thân là nữ tử đương nhiên phải để tự mình bảo vệ...." (TTS: Dì dị Chu cô nương, đang tình cảm hà...) Chu Chỉ Nhược lại nhìn Triệu Mẫn, rưng rưng mà cười nói: "Vô luận sinh tử, ngươi có trách ta không?"

Triệu Mẫn rơi nước mắt đầy mặt, còn phải ngậm lại giận dữ cười duyên: "Lần trước có thể trách. Nhưng lần này... Giống như ngươi nói, gϊếŧ chết khi ngủ đâm! (lộng tử đương thụy trạc)

Từng cho rằng chỉ cần đây đó yên bình, tình nguyện thiên các một phe (mỗi người một nơi, trời nam đất bắc). Cũng không biết nếu như cùng đi cùng về, sinh tử có gì quan trọng. Nhưng mà thế gian như vậy luôn luôn có chuyện bất đắc dĩ, tâm sự còn chưa nói hết, dây cung lại vang ra. Mưa tên như trút nước, Chu Chỉ Nhược cắn răng đứng lên, một lần nữa lại muốn cuốn tan đám mây đen này, nhưng cũng không thể chống đỡ được bao nhiêu mà toàn thân bị lui trở về. Một màn trắng mưa tên, xuyên qua cánh tay, vướng vào trong xương cốt.

Chu Chỉ Nhược giơ cánh tay lên, há miệng ken két cắn mũi tên. Kéo ra là đầu mũi tên trắng đến nhức mắt. Nàng cố sức lấy ra phần còn lại của mũi tên, máu trong ống tay áo nhuộm đỏ thấu.

"Chỉ Nhược! Mau đến đây!"

Chu Chỉ Nhược nghe lời lui về phía sau, miễn cưỡng quét bỏ mũi tên tàn trên thuyền, ở bên người Triệu Mẫn mà nằm xuống. Triệu Mẫn cố sức xé ra tấm vải bào của chính mình quấn lại vết thương bị trúng tên của Chu Chỉ Nhược, buộc chặt. Máu tạm thời ngưng. Chu Chỉ Nhược ngửa mặt mà nằm, nghe được xa xa tiếng cung sĩ mang đến cái nỏ, thư thái mà thở dài: "Không còn sức lực!"

Triệu Mẫn xuyên cánh tay qua đầu nàng, đem nàng ôm trong lòng, ôm thật chặt, dán vào lỗ tai nhẹ giọng nói: "Sau này ta sẽ gϊếŧ thật nhiều lợn, kiếm thật nhiều tiền, cho ngươi tùy ý đánh mạt chược..."

Chu Chỉ Nhược dùng một cánh tay còn lại ôm lấy hông Triệu Mẫn, cười nói: "Cũng không nên đánh quá lớn, thua mười hai cái móng lợn ngươi lại muốn tìm chết kiếm sống."

Triệu Mẫn cười không tự kìm hãm được, nước mắt rơi xuống, hôn lên trán Chu Chỉ Nhược: "Thua thì lại tránh, cần gì phải gấp..." Nàng mò lấy tay Chu Chỉ Nhược, nắm chặt ở trong ngực: "Chỉ Nhược, trên đường đến hoàng tuyền, phải nắm chặt tay ta."

Lời này hàm chứa lệ máu, Chu Chỉ Nhược cũng không phát biểu bậy bạ. Nàng đưa đầu nhìn kỹ dòng chảy con sông, vằn nước thay đổi bình tĩnh không sợ hãi. Thuyền trôi đến chỗ nước chảy siết. Nàng dùng một tay nâng lên gương mặt Triệu Mẫn cười nói: "Là ngươi nói nha, để ta tùy ý đánh mạt chược, ngươi không được trách móc ta a."

"Này?" Triệu Mẫn trợn mắt há mồm, hoảng hoảng hốt hốt.

"Ngươi quên ta là nữ nhi ngư dân sao? Kỹ năng bơi bá đạo giống như ngươi gϊếŧ lợn. Tài nghệ lúc nhỏ, học sẽ không quên." Khó trách Chu Chỉ Nhược nói câu cá không thể là thú vui ham thích của nàng. Kỹ năng bơi cùng bắt cá đã là sở trường của người ta rồi.

Triệu Mẫn hiểu được, nhắm mắt cười nói: "Sau này mỗi ngày ta đều vẽ chân mày cho ngươi."

"Ngươi lại nói lời này dụ dỗ lão tử! Lần trước ngươi cũng nói như vậy, một ngày cũng chưa từng vẽ qua cho ta."

"Ngươi mỗi ngày đều là hình dạng lão thái bà què bán rau mà ra cửa, ta như thế nào có thể vẽ được!"

"Được rồi được rồi..." Chu Chỉ Nhược dang cánh tay ôm lấy Triệu Mẫn, nghiêng người đè trên mạn thuyền, ôn nhu nói: "Sau này cuộc sống còn dài, từ từ bổ sung."

"Oanh!"

Mũi tên đã rời dây cung, mưa tên trắng tựa như lông ngỗng trắng tuyết giơ thẳng lên trời rồi vẩy xuống, trăm trăm vạn vạn tất cả đều quy về trong sóng lớn của mặt nước Hàn giang này.

Tác giả:

Vì vậy đã xong xuôi

Nghẹn cổ kính đem văn này viết xong, bạo gan cũng không giống bản thân ta. Viết đến cuối cùng, ta đối với Mẫn gϊếŧ lợn và Chu người què cũng đều rất có cảm tình... Sau này có cơ hội còn có thể tiếp tục viết văn này, tương đồng người thiết.

Cảm tạ mọi người cho tới nay vẫn duy trì. Nước biếc non xanh, giang hồ tạm biệt!

__Kết thúc__

23.06.2016 by Đậu Bát

09.06.2019 Edit xong! Hẹn gặp lại!