Chương 25. Phiên ngoại 3

Phiên ngoại 3

Triệu Mẫn cũng không cho Chu Chỉ Nhược cơ hội để suy nghĩ lại. Hàng đêm sanh ca, căn bản không cho phép nàng nhớ đến mạt chược... Chu Chỉ Nhược một lần lại một lần nữa ngủ đến mặt trời lên cao ba sào. Choáng váng mới rửa mặt xong, nàng không lòng dạ nào vận công dưỡng thương, chỉ ở trong thính đường mới vừa sửa lại mà dạo chơi. Hiện tại nơi này cũng không có người nào khác, Chu Chỉ Nhược một bên rỗi rãnh đi dạo, một bên chấn chỉnh lại chính mình mấy ngày nay buông thả quá độ.

Chu Chỉ Nhược nghiêng người tựa vào bóng mát trên vách tường, tay trái đỡ trán, trong đầu tất cả đều là hình ảnh thiên kim lương tiêu đêm qua bị Triệu Mẫn thế này thế nọ, không nhịn được len lén cười hì hì một cái, nhẹ giọng mắng: "Yêu nữ..."

Vừa dứt lời, nàng thần sắc ngưng trọng, chợt nhảy nhẹ lên xà nhà. Nhanh đưa chân đạp một cái, chân đều có chút mềm yếu, Chu Chỉ Nhược thất kinh vì thỏa thích để thân thể hỏng đến mức này, nghiêng đầu hướng xuống nhà nhìn lén trong lòng còn tức giận mắng Triệu Mẫn, quyết định tối nay cùng liều mạng với nàng.

Tiếng bước chân chưa từng nghe qua, nhất định là người sống, còn là một người luyện võ.

Quả nhiên khoảnh khắc có người bước vào phòng khách, nhìn chung quanh, trên tay cầm một đôi đũa trúc, vỗ lên lá sen gấp lấy mấy cái bánh nhỏ để vào trong miệng nhai. Nàng đội nón lá, Chu Chỉ Nhược không thấy rõ tướng mạo của nàng, chẳng qua là từ thân hình nhìn ra chỉ biết là một vị cô nương. Một bộ trường bào màu trắng, phẩm chất hết sức tinh tế xinh đẹp, đai lưng treo miếng ngọc, hình dáng cao gầy, mặc dù không thấy tướng mạo, dáng đứng lại rất có phong độ.

Chu Chỉ Nhược đỡ lấy xà nhà mà đứng lên, kiên nhẫn bình tĩnh nhìn. Người nọ yên lặng ăn hết cái bánh nhỏ cuối cùng, một tay bóp lấy đũa trúc, một tay tháo xuống nón lá.

"Vị tiền bối nào ở chỗ này? Vãn bối Đường Hi hân hạnh được đón tiếp!"

Nhất thời tiếng xé gió dài tới! Nón lá rời tay, như một cái mâm đao sắc bén, bộc lấy một lực hết sức mạnh mẽ hướng tới Chu Chỉ Nhược mà bay đến. Ngay sau đó Chu Chỉ Nhược liền nhảy ra, địa phương nón lá nén tới vang lên một tiếng lớn ghim vào lương phòng, cộc gỗ bị phân thành ba khúc. Chu Chỉ Nhược nhảy ra ở giữa không trung, trước mắt có bóng xanh chợt lóe qua, trong nháy mắt có một chiếc đũa trúc xuyên qua cái lá sen bay tới, trực tiếp hướng mặt Chu Chỉ Nhược mà đâm vào. Tay phải của Chu Chỉ Nhược bị thương một mực băng bó treo ở trước ngực, lúc này liền lật lên tay trái, hai ngón tay bắn ra, bắn bay đũa trúc. Kia đũa trúc bị buộc chuyển hướng mà bay ngược trở lại, thâm sâu ghim vào cột trụ phòng khách. Chu Chỉ Nhược than thầm người này nhìn còn trẻ tuổi, ra tay lại có lực như vậy. Nàng còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, chiếc đũa thứ hai lập tức bay đến trước mắt, lần này cũng không kịp như lúc trước bắn bay chiếc đũa ra, liền thuận thế hai ngón tay kẹp chặt lấy đũa trúc, chuyển cổ tay nén lại phía nàng.

Bạch y của vị cô nương kia lung lay, giơ tay lên tiếp đón chiếc đũa, toàn thân thu hồi. Chu Chỉ Nhược ổn định lại, đang muốn bước chập chửng ra chiêu, đột nhiên cảm thấy một tia tê dại từ đầu ngón tay trái chui ra, dọc theo cánh tay lan lên trên. Chu Chỉ Nhược thất kinh, đưa tay nhìn một cái, chỉ thấy hai ngón tay vừa kẹp chiếc đũa kia đã hiện lên vết đen rõ rệt, liền biết mình trúng độc. Nàng thấy người nọ dùng đũa trúc gắp lấy thức ăn cho vào miệng, chắc hẳn không có độc, lúc này mới to gan dùng tay ngăn cản, không nghĩ tới vẫn bị trúng độc, thật là không thể tưởng tượng nổi. Chu Chỉ Nhược nhớ tới nàng mới vừa tự báo họ Đường, chẳng lẽ cũng là người của Đường môn.

Đường Hi thấy Chu Chỉ Nhược đứng im không động đậy, biết là độc phát, liền vén y phục thu chiêu, đỉnh đạc đi đến gần Chu Chỉ Nhược, chắp tay nói: "Các hạ chỉ có một cái tay, tại hạ thắng cũng không phải anh hùng, đa tạ đa tạ."

Ngược lại Chu Chỉ Nhược cũng không gấp, trầm lòng xuống quan sát nàng mấy vòng, thấy nàng hết sức trẻ tuổi, tướng mạo trắng nõn thanh tú sạch sẽ, khóe miệng vẻ đắc ý nụ cười.

"Một tay sao?"

Lời ấy vừa buông, trong mắt Đường Hi lóe lên ánh sáng trắng, còn chưa kịp kinh hoảng đã thấy Chu Chỉ Nhược từ trong bọc vải rút ra cánh tay phải, đưa ngón tay điểm huyệt đạo ngăn cản máu độc lan ra trên cánh tay trái. Hết thảy tất cả đều nhanh như điện, Đường Hi còn cũng chưa hề động, liền bị năm ngón tay như phá núi xé gió, kềm ở trên cổ.

"Ho khan..."

Trên cổ dần dần bị siết chặt, mạng môn của Đường Hi bị người bóp chặt lấy, nàng không hoảng hốt, tay phải kềm chế lại cánh tay đang siết cổ chính mình của Chu Chỉ Nhược, tay trái mò vào trong ngực, mò ra hai cái chuông đồng, dùng sức rung lên một cái. Âm thanh thanh thúy lọt vào tai, Chu Chỉ Nhược chợt cảm thấy cánh tay trái đột nhiên có một trận đau nhức, như ngân châm phong tỏa dao động, thực khó chịu. Nàng cắn răng đè nén, mặt không đổi sắc, cánh tay phải không khỏi có chút hơi cong. Đường Hi nhìn thấy liền chắc chắn đúng rồi, cũng không nhân cơ hội tránh thoát, lại ném chuông đồng đánh ra cánh tay, cũng bóp lấy cổ Chu Chỉ Nhược!

"Hắc..."

Hai người cứ như vậy bóp lấy cổ nhau, không tránh không trốn. Chu Chỉ Nhược híp lại đôi mắt, tỉnh bơ như cũ. Nụ cười trên mặt của Đường Hi dần dần khó khăn, sắc mặt từ từ đỏ lên...

"Dừng tay! Các ngươi dừng tay!" Đường Linh từ xa nhìn hai người này đây bộ dáng kỳ quái a, như một làn khói bay nhanh chạy tới, nắm lấy cánh tay hai người nói: "Chu chưởng môn, vị này... Vị này chính là người của Đường môn chúng ta... Là sư tỷ của ta! Đường Hi, ngươi trước mau buông tay! Ngươi... Không đúng a, Chu chưởng môn tay ngươi khoẻ lên rồi sao?!"

Trị thương cũng không biết nó có thể tốt lên, cũng không phải là không hoàn toàn tốt sao? Đường Linh tức giận đút thuốc giải độc cho Chu Chỉ Nhược, đem cánh tay phải đổi thuốc lại treo trở ở trước ngực, một bên quở trách nàng khoe tài, một bên mắng chửi Đường Hi.

Đường Hi ngược lại cũng ủy khuất. Nàng vốn là từ vùng khác mới vừa trở về Đường gia thôn, bởi vì thích ăn thịt dê, làm tốt cái cái đầu dê, suy nghĩ Đường Linh đang xây Phi Vũ Môn khổ cực, liền mang tới cho nàng hai cái đầu dê, dự định ăn xong rồi cùng nàng cùng nhau trở về Đường gia thôn. Dê để ở cửa, nàng đi vào tìm sư muội, chưa từng nghĩ lại gặp phải Chu Chỉ Nhược núp trong bóng tối, cho là có người mai phục, vì vậy ra tay dò xét.

Nói cho cùng đều là hiểu lầm, nhi nữ giang hồ không cần để ở trong lòng. Triệu Mẫn thấy Chu Chỉ Nhược thương thế cũng đã tốt lên, trong lòng cao hứng, xung phong đảm đương công việc nặng nề mổ dê. Thiệu mẫn Quận chúa, nhất tỷ gϊếŧ lợn, danh bất hư truyền, lướt đao mổ dê, sạch sẽ gọn gàng, dẫn đến trận trận khen ngợi của Đường Hi. Bắt nồi nấu nước, hành gừng xong xuôi, củ cải vỏ xanh cắt bổ từng khối, lã chã bỏ vào trong nồi canh. Thịt dê tươi non sôi ừng ực ở trong nồi, nấu ra một nồi nước canh nồng trắng, bốc lên mùi thơm câu dẫn cái bụng đói của người. Còn nửa con nằm trên chiếc lò lửa nướng, bốn người phân ra mà ăn, răng xé một miếng, nước trong thịt nhỏ giọt rơi xuống khóe miệng, bắn vào trên ngọn lửa tí tách vang lên. Vì phải có chất bổ dưỡng thương, Chu Chỉ Nhược phải tuân thủ lời căn dặn của Đường Linh mà ăn chút thịt.

Thịt dê canh dê, an lòng đêm đông giá rét. Sau khi cơm thịt no nê, bởi vì chữa trị tay bị thương Chu Chỉ Nhược khỏi bệnh, Triệu Mẫn trịnh trọng hướng Đường Linh nói cám ơn, dự định mấy ngày sau tốt lên một chút sẽ rời đi. Đường Linh dặn dò Chu Chỉ Nhược mấy ngày này cũng không cần động tay phải, giao phó xong sau liền lau miệng cùng Đường Hi trong đêm lên núi đi Đường gia thôn.

Chợ đêm rộn ràng náo nhiệt, Đường Linh nhìn cái cảnh náo nhiệt này, duỗi người than phiền một cái nói: "Tối mai có lại có hí mới của Cảnh quán lão bản, hôm nay thật không muốn trở về."

Đường Hi cười lạnh một tiếng: "Ngươi còn say mê Cảnh quán lão bản kia đi, sáng cũng suy, chiều cũng nghĩ, hận không thể gả cho người ta nha."

"Hừ..." Nói tới Cảnh quán, trong mắt Đường Linh toàn là si mê , nụ cười không thể dò được: "Cảnh quán lão bản... Ai mà không muốn gả..."

"Hắn là nam hay nữ cũng không biết đây. Ngươi không phải nói âm thanh hắn hội biến sao, giọng nam giọng nữ, ngươi nghe được hắn là nam nhân hay nữ nhân sao?"

"Hừ, nhất định là nam nhân! Tuyệt đối là nam nhân! Xác định là nam nhân!"

Trên chợ người đến người đi, bóng đêm đã sâu, qua lại khó tránh người chen chúc. Đường Hi dù bận nhưng vẫn nhàn, đang lúc đả kích sư muội còn không quên đối với cái vị cô nương sát vai này mỉm cười: "Là nam nhân ngươi cũng gả không được. Nam nhân nào chịu được ngươi? Sét đánh chết ngươi tám lần sống lại ngươi cũng gả không được một lần. Ai yêu..."

Đường Linh giận đến muốn đánh người, đưa tay chân nghiêng về một bên, vô tình liền bị người bên cạnh đạp ở chân. Tối lửa tắt đèn, nàng lại tức giận, liền hướng người kia la lên một câu: "Mắt ngươi để ở trên đỉnh đầu hay sao! Người lớn như vậy ngươi cũng không thấy được sao!" Nói xong cũng không chờ phản hồi, rút người ra đi nhanh mất tiêu.

Người lỡ đạp chân là Lăng Yên Sở vừa định nói lời xin lỗi còn chưa ra khỏi miệng, liền bị quở trách một trận, tức giận quay đầu đối với thuộc hạ bên cạnh nói: "Cho nên nói ta ghét nhất nữ nhân đanh đá Trùng Khánh phủ!"

Lý Côn Vũ cười nói: "Đại nhân nói nữ nhân nào đanh đá nga, các cô nương Trùng Khánh chúng ta cũng không có ngang ngược vậy a!"

Lăng Yên Sở nhẫn nại gật đầu: "Cũng đúng, không thể quơ đũa cả nắm, trở về nha môn, mau trở lại nha môn." Ngày mai còn có hí mới, Cảnh quán lão bản còn phải ra sức luyện tập.

Tiếng người xa dần, lá theo gió mà lay động. Ánh trăng soi xuống nhân gian, dây dưa tụ tán với vui buồn của thế gian. Ngươi cảm ơn cúi chào khán giả bước vào thì đến lượt ta ra sân, cứ thế diễn ra không ngừng nghỉ.

Tác giả có lời muốn nói: Như vậy thì như vậy rồi

Edit xong: 21.07.2019

Haizzz, không biết bao giờ mới gặp lại!!!