Chương 24. Phiên ngoại 2

Phiên ngoại 2

Hôm nay mặt trời chiếu rọi, quang đãng vạn dặm.

Đã bắt đầu vào mùa đông bầu trời Trùng Khánh phủ trong xanh quả thật đáng quý. Ánh mặt trời đánh vỡ lớp màn sương mù mùa đông bao phủ, trăm họ đang bận rộn kéo ra nụ cười ấm áp trên mặt. Theo chân một ngày nắng ấm, sau khi tan việc muốn nấu một nồi lẩu cay, mở một bình rượu ngon, thư giãn sau một ngày làm việc khổ cực.

Bất quá khí trời có tốt đến đâu cũng cùng Chu Chỉ Nhược không liên quan. Sáng sớm tỉnh lại, rửa mặt chải đầu, lễ phật, điểm tâm, vận công dưỡng thương, treo cánh tay phải lên cổ mà ngẩn người, suy nghĩ lung tung... Cuộc sống đơn giản như vậy thì bầu trời trong xanh hay mưa to cũng không có khác bao nhiêu, dù sao nàng cũng đâu có ra được khỏi cửa.

Nàng vốn không phải muốn tách ra khỏi cuộc sống tụ tập cùng mọi người. Cũng không phải tính tình biến hóa sau khi trọng thương, chẳng qua là cái bầu không khí lao động hăng say khí thế ngất trời bên ngoài nhà kia cùng nàng cái người bệnh tật nặng nề hoàn toàn xa lạ.

Cái viện nàng cùng Triệu Mẫn ẩn thân, giáp với phố đông ở Lưỡng Giang. Phòng viện còn chưa có xây xong, bảng hiệu đã làm xong nhưng chưa có treo lên. Ba chữ to 'Phi Vũ Môn', tựa hồ cho thấy cái cái viện này sẽ hòa vào trong những võ quán cùng tiêu cục đông đảo trên con đường này. Chủ nhân của cái viện này là Đường Linh đem Triệu Mẫn cùng Chu Chỉ Nhược giấu ở nơi này, đại ẩn ẩn vu thị. Vì không muốn để cho những người thợ mộc cùng các đại nương làm việc vặt nổi lên nghi ngờ, Triệu Mẫn hóa thân thành tiểu công (công nhân), hòa mình vào trong công việc xây dựng viện một cách nhiệt tình. Mà Chu Chỉ Nhược nàng trên danh nghĩ là tỷ tỷ, chính là đến đây làm việc ngày thứ nhất liền té ngã gãy tay không thể nhúc nhích chỉ có thể dựa vào muội muội ngốc nghếch nuôi sống, nhận hết các lời cười nhạo của các đại nương trong cửa.

Ai, không đi ra ngoài cũng tốt. Chu Chỉ Nhược thở dài một tiếng, thật không nghĩ ra ngoài phơi nắng. Ban ngày làm việc nàng không thể động tay động chân, ban đêm các đại nương mở bài cuộc Triệu Mẫn không để cho nàng đánh, đi ra ngoài làm gì nữa!

Ai, rõ ràng một tay cũng có thể đánh mạt chược mà. Chu Chỉ Nhược lại thở dài. Chữa thương không thể ngày một ngày hai, không có chuyện gì làm, trăm nhàm chán ỷ lại, còn phải nhịn lại trong cánh tay phải như ngàn con kiến bò cắn nhột đau, thật không kềm hãm được thì phải suy tính như người mang đại sự...

Mẫn Mẫn lang cá đang ở đó xuất thần...

Mẫn Mẫn lang cá không để ý tới ta...

Mẫn Mẫn lang cá nấu nước ngâm chân ngẩn người đến nổi nước rửa chân đã lạnh...

Ai! Chu Chỉ Nhược phiền não ở trên giường lăn tới lăn lui, lăn lui lăn tới. Tay bị thương cũng khó chịu, thân thể lại khó chịu tựa hồ cũng ảnh hưởng tâm tính của chính mình, nàng tự biết như vậy không tốt, nhưng cũng không khắc chế nổi. Ngay cả cái người đúng giờ vội tới đổi thuốc cho nàng Đường Linh cũng không nhìn nổi.

"Trời ơi, ngươi đây chính là rỗi rãnh, ta cùng ngươi nói chuyện a." Đường Linh ở một bên thoa Hắc ngọc đoạn tục cao lên cánh tay phải cho nàng, một bên quở trách nàng: "Ngươi dù gì cũng đã làm qua Chưởng môn Nga Mi, vướng mắc những cái vấn đề không dầu không muối này, truyền đi ra ngoài cũng để người đời cười cho, ngươi nói đúng không. Trong mắt lang cá ngươi cũng chỉ có nàng?"

Chu Chỉ Nhược để cho Đường Linh lôi kéo chỉnh xương tay, nhịn đau không nói lời nào.

"Ta không phải kêu ngươi phải để tâm tình vui vẻ, không nên suy nghĩ nhiều vấn đề sao. Ngươi không phải đang bỏ ngoài tai chứ."

"Ta nghe a... Cho nên ta không nghĩ tới ân oán giang hồ, chỉ là suy nghĩ một chút những thứ chuyện vụn vặt này..."

"Ngươi cái này cũng là toản ngưu giác tiêm (toản ngưu giác tiêm: để tâm vào chuyện vặt, chui vào chỗ có vấn đề)... Cũng đúng, bệnh lâu khó tránh khỏi nhiều ưu tư, hơn nữa những dược vật này cũng sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của ngươi, hơn nữa. . ."

"Hơn nữa lang cá nàng gần đây không để ý đến ta!"

Âm thanh dốc cao, khí thế bừng bừng, thê thê ngả ngả. Đường Linh không có kinh nghiệm đi dỗ dành oán phụ, kịp thời ngậm miệng, suy nghĩ xong lại mở miệng lần nữa: "Nàng không để ý tới ngươi, ngươi liền chủ động cùng nàng câu thông là được rồi. Không có chuyện gì thì nên xem sách nhiều một chút, gia tăng tu dưỡng văn hóa, không cần phải vừa mở miệng là giáo lý nhà Phật, cái đó nàng dĩ nhiên không muốn nghe rồi."

"Ngươi nói là, nàng chê ta văn hóa không đủ?"

"Ta cũng không nói như vậy nga?!" Đường Linh thán phục cái thiên phú bắt ngay trọng điểm của Chu Chỉ Nhược, vội vàng đem mình xoay ra bên ngoài: "Ta nói là nàng văn hóa cao, ngươi cũng tăng cường một chút phương diện từng trải này, nói chuyện cũng thêm nhã từ, lại nhiều từ ngữ một chút, như vậy văn vẻ không phải được câu thông rồi sao?"

"Nhiều từ ngữ?"

"Đúng, năm chữ có thể nói rõ, ngươi dùng mười chữ để nói đi, một câu có thể nói rõ, ngươi dùng một đoạn để nói. Sử dụng một ít từ ngũ giản dị, chân thực, thêm hoa lệ, những cái mà nàng thích!"

"Giản dị, chân thực, thêm hoa lệ... Ngươi nói cũng có đạo lý."

"Chính xác là vậy, ta ngày mai cho ngươi một số tiểu thuyết mà ta thích, ngươi hôm nay tự mình thử trước một chút đi."

Đường Linh phải đi vội đến bộ hí của Cảnh quán lão bản, sớm đã rời khỏi. Chu Chỉ Nhược dụng công suy nghĩ mấy cái từ ngữ giản dị chân thực lại hoa lệ, bất giác mặt trời đã lặn đằng tây. Triệu Mẫn kết thúc một ngày lao động, mang theo vẻ mệt mỏi bưng tới một chậu nước rửa chân, ngồi ở mép giường ngâm chân, một bên xuất thần suy nghĩ Lăng Như Vân đã bắt đầu bày binh bố trận ở Thường Châu. Nàng lại suy nghĩ quá mức chuyên chú, không có nghe Chu Chỉ Nhược đang ở trên giường gọi nàng.

"Mẫn Mẫn!"

"Này này?" Lúc này mới lấy lại tinh thần.

"Ngươi hiện tại không để ý tới ta!"

"Ta nào có không để ý tới ngươi a..." Triệu Mẫn cầm lấy tấm khăn lau chân, nhấc chân lên lau sạch nước trong lòng không bình tĩnh nói: "Để ý đây."

"Ngươi chính là không để ý tới ta! Ngươi chê ta."

Triệu Mẫn ném tấm khăn xuống, cong người muốn an ủi tức phụ đang ủy khuất kia, nào ngờ Chu Chỉ Nhược lời còn chưa nói hết.

"Ngươi chính là chê ta! Chê ta cái cô nương yếu đuối xinh đẹp, bàng hoàng, đáng thương, tay tàn, không thể đánh mạt chược!"

"Yếu đuối thì không nói... Thời điểm miêu tả chính mình có thể hay không đem từ xinh đẹp loại bỏ đi..." Mấy từ ngữ giản dị, chân thực lại hoa lệ không có được Triệu Mẫn đồng tình, ngược lại giống như còn có chút chán ghét .

Mà đây cái từ "Xinh đẹp" này chính là Chu Chỉ Nhược suy xét góc độ nhân tố chân thực mới thêm vào. Bây giờ Triệu Mẫn một lời muốn gạt bỏ cái từ này, để cho lòng nàng nóng này lại càng thêm ủy khuất.

"Ngươi chính là chê ta. Nhớ năm đó, trước khi luyện Cửu âm chân kinh, ta cũng là phong hoa đang tốt, sở sở động lòng người, duyên dáng yêu kiều, ôn nhu đáng yêu..."

"Dừng lại dừng lại!" Triệu Mẫn chồm người cầm lại tấm khăn lau chân, muốn dùng tấm khăn mới vừa lau chân tay đi bưng bít miệng Chu Chỉ Nhược: "Ngươi thương không phải ảnh hưởng đến đầu óc rồi chứ ?! Ai dạy ngươi mấy cái này!"

Chu Chỉ Nhược lanh tay lẹ mắt, dùng tay trái đẩy ra tấm khăn lau chân trên tay Triệu Mẫn: "Đường Linh, đề nghị ta khi nói chuyện cần tu dưỡng từ ngữ một chút. Nói lời như vậy, ngươi không thích sao..."

"Đường Linh?!" Triệu Mẫn muốn cười ra tiếng: "Nói đến chuyện văn hóa, ngươi muốn đề nghị cũng đừng tìm nàng a. Thật là... như Khổ đại sư dạy Ân Ly hóa hồng trang..."

"Ngươi nói cái gì?"

"Không có gì không có gì... Chỉ Nhược, ngươi rốt cuộc làm sao? Làm sao kỳ kỳ quái quái?" Triệu Mẫn dùng cả tay chân bò lên giường, tiến tới bên người Chu Chỉ Nhược, đem đầu đặt lên trên đầu gối của nàng: "Có tâm sự gì cùng ta nói."

"Ta chính là cảm thấy, ngươi gần đây không để ý tới ta..."

"Không có a, ta nơi nào không để ý tới ngươi?"

"Thường xuyên ngẩn người, kêu ngươi cũng không nghe..."

"Đó là ta đang suy nghĩ Lăng Như Vân đã binh bố trận bắt chúng ta. Bắt đầu từ lúc nhìn y, cái vị thầy lang ở đó chính là người trong tay của nàng. Nhà mẫu thân của nàng ở Thường Châu rất có thế lực, cho nên.."

"Ngươi còn đang suy nghĩ về nàng? Thời gian lâu như vậy! Ta thấy ngươi chính là không muốn để ý đến ta, chê ta!"

"Ngươi lại tranh cãi vô lý nha! Ngươi và ta bị nàng hại thảm hại như vậy, ta dĩ nhiên phải suy nghĩ kỹ. Ta làm sao có thể chê ngươi? Chê là không thể nào chê, đời này không thể nào chê!"

"Vậy ngươi để cho ta đánh mạt chược a!"

"Không được! Ngươi đáp ứng ta từ bỏ bài bạc."

"Ngươi chính là chê ta! Ngươi còn không thừa nhận!"

"Lộn xộn cái gì!" Triệu Mẫn hiếm khi thấy được cái bộ dáng giả bộ nũng nịu của Chu Chỉ Nhược như vậy, nhất thời thật không biết an ủi như thế nào, chẳng qua là hai chữ mạt chược này không muốn để cho nàng đυ.ng vào. "Ngươi bởi vì mạt chược chịu hết đau khổ còn chưa đủ sao! Còn muốn đánh? !"

"Sai là ta, không phải mạt chược. Nên từ bỏ, chính là thái độ kiêu căng của ta, chứ không phải mạt chược! Đem mạt chược một gậy đánh chết bất quá là giận cá chém thớt, nếu như cho là không đánh mạt chược liền có thể giải quyết tâm trạng vấn đề bất chính, đó chính là hèn yếu. Chu Chỉ Nhược ta, không phải là người hèn yếu như vậy."

Chu Chỉ Nhược nói một loạt ngôn từ chính nghĩa. Triệu Mẫn trợn tròn hai mắt, nhất thời cứng họng. Nàng nhìn chăm chú vào Chu Chỉ Nhược trong chốc lát, đột nhiên đau lòng... Trong mắt Chu Chỉ Nhược ủy khuất, bởi vì đau đớn khẽ run cánh tay phải, bị thương lâu ngày phiền não đến nội tâm, hẳn là chính mình phải an ủi nhiều một chút.

"Chỉ Nhược..."

"Để cho ta đánh mạt chược!"

Triệu Mẫn cúi đầu, bỗng nhiên liên tục cười lạnh, sau đó lại ngẩng đầu, trong mắt ánh sáng loang lổ của ánh nến mập mờ quỷ mị. "Ta nhìn ngươi chính là ăn chưa no." Khóe miệng nàng cong lên gian tà: "Đánh mạt chược cái gì a... Ăn no liền không nhiều chuyện như vậy nữa..."

Vừa nói xong liền hôn môi xuống. Chu Chỉ Nhược theo bản năng liền hôn đáp trả, biểu tình khó tin: "Triệu Mẫn, tay ta bị thương thành cái bộ dáng này, ngươi còn muốn... Ngươi là cầm thú sao?!"

Triệu Mẫn nhắm mắt hôn, ngăn lại sự giãy giụa vô dụng của Chu Chỉ Nhược: "Ta chẳng qua muốn an ủi cô nương yếu đuối xinh đẹp, bàng hoàng, đáng thương, tay tàn, không thể đánh mạt chược của ta một chút... Không sao, đổi một tư thế là được." Cánh tay phải gãy xương đau đau xót mấy chục ngày, vô luận mấy âm chân kinh cũng sẽ biến thành cô nương yếu đuối, làm sao có thể không nên an ủi đây?

Nàng dựa vào tường quỳ ngồi ở trên giường, để cho Chu Chỉ Nhược ngồi ở trên đùi nàng trên. "Chỉ Nhược, đưa lưng về phía ta..."

Chu Chỉ Nhược theo lời, hít sâu một hơi, ung dung ngửa về sau, rơi vào trong ngực mềm mại của Triệu Mẫn.

Vỗ lên tình yêu, như gió nhẹ lướt qua, Triệu Mẫn khẽ vuốt giang sơn trắng nõn dưới tay. Gặp núi bóp núi, gặp nước xoa nước. Ngao du khắp thiên hạ, gió nhẹ lớn dần, xuyên rừng đánh lá, đưa tới hơi thở gấp gáp lâu ngày không có cùng bộ dáng run run. Khẽ cắn lêи đỉиɦ núi, gió liền có chỗ thổi tới. Non sông đại hảo, quy tụ lại một chỗ ướŧ áŧ ấm áp ở dưới thân người kia. Cùng nhau triền miên tự do để gió hóa thành đá, biến thành chìa khóa từ từ tiến vào sơn môn.

"A... Mẫn Mẫn..."

Mười năm tình dài, đã từng hận yêu khó tả, hôm nay sinh tử một đường, tất cả hóa thành một tiếng gọi này, quấn chặt lấy trái tim run rẩy của Triệu Mẫn. Nàng nhịn xuống nổi nghẹn ngào sau khi động tình, liếʍ lấy rái tai của Chu Chỉ Nhược. Thiệu mẫn Quận chúa, từng muốn rong ruổi khắp thiên hạ, nhưng không ngờ người trong ngực mới là thiên hạ của nàng. Tay nàng tăng nhanh, đạp khắp núi sông, công chiếm quốc thổ nơi thuộc về nàng, đổi lấy Chu Chỉ Nhược cong người dùi đầu vào trong ngực nàng.

"Cẩn thận tay. . ."

Thiệu mẫn Quận chúa, yêu nữ điên cuồng, cố ý hết lần này tới lần khác không chịu buông tha, chỗ này còn có nữ nhân nàng say mê. Chu Chỉ Nhược một tay ôm eo, mặt dựa sát xương quai xanh, tham luyến ngắm nhìn gò má của Triệu Mẫn, thở dài nói: "Mẫn Mẫn, ngươi chờ coi thảm rồi..."

Trăng sáng nhô lên cao, lời thề vô dụng. Một cái nhìn một cái hôn một cái ôm, cũng đủ yên lòng cả cuộc đời này.

"Còn muốn đánh mạt chược sao?"

"Bây giờ không muốn."

Triệu Mẫn mắt cười chúm chím, đưa tay muốn vén tóc nàng ra sau tai, đang muốn lần nữa công phạt, thừa thắng truy kích.

"Ngày mai lại muốn."

TTS: Đổ mồ hôi hột với hai vị này ^^