Đời người như trò đùaGió thu ngàn dặm, cuốn án mây bay, từ biệt Giang Nam vùng đất sông nước, đảo mắt lại đến trên núi non trùng điệp của Trùng Khánh. Có câu nói Thục đạo khó khăn, khó khăn là Ba Thục sông lớn núi cao. Mặc dù khó khăn, chỉ cần chịu đựng xe ngựa vất vả, sau đó khi đến vùng đất Thiên phủ chi quốc
(nơi giàu tài nguyên thiên nhiên), Ba Thục trước đây là vùng đất du cảnh giàu có nhà nhà sung túc, hôm nay tuy không thể so với Giang Nam sầm uất nhộn nhịp, cũng là một nơi đáng kỳ vọng.
Trùng Khánh phủ là phủ châu lớn, được thiết lập nha môn cho tập đạo ti, nhưng lại thuộc một quản hạt của tập đạo ti Ba Thục. Mặc dù quan hàm Tập đạo tổng ti của Trùng Khánh không tính là cao, nhưng địa vực Trùng Khánh bát ngát, chủ thành có khoảng hai mươi huyện, trải dài đến Ba sơn, ước chừng cũng có thể là nhiều hơn. Nhưng mà nhị nữ của Lăng gia Lăng Yên Sở đến đây đảm nhiệm chức vụ hơn hai năm, cũng thục sự là quá bất công, cũng không có quyền bao nhiêu, cơ hồ có thể là bị Tập đạo tổng ti Ba Thục mắng cùng bị cách chức đang đứng bên bờ quanh quẩn. . .
Hoàng hôn của một ngày, nha môn của Tập đạo tổng ti Trùng Khánh vẫn như thường lệ mà tan việc. Mấy tập đạo sử trên đường hay đang canh giữ nơi chủ thành cũng lục tục trở về nha môn nghỉ ngơi, thu thập lại xong văn thư cùng văn kiện công hàm trên công đường rồi ôm về phía sau chính đường, phòng ăn bay ra khói bếp lượn lờ. . . Tổng ti Lăng Yên Sở không trở về nội nha nghỉ ngơi, cũng không theo mọi người đi phòng ăn dùng cơm, mà là nằm ở tiền sảnh trên một cái án nhỏ, một bên chuyên tâm dồn chí nhìn một quyển sách mỏng, một bên ăn lấy bữa ăn tối 'phong phú' của nàng. Ba cái bánh bao không nhân, một chén canh nóng, chính là tất cả. Ăn bánh bao, uống canh, nàng ăn như lang thôn hổ yết, thật giống như không để bụng cái gì. Bỗng nhiên, từ ngoài cửa nha môn mơ hồ truyền tới vài tiếng tranh chấp lung tung. Lăng Yên Sở quyến luyến không thôi nhưng vẫn buột phải từ trên quyển sách ngẩng đầu lên, vị khách không mời mà đến quấy rầy nàng dùng cơm đã đứng ở ngay trước mắt.
"To gan! Ngươi không thể vào!" Thị vệ canh cửa đang làm nhiệm vụ ngay sau đó từ chính đường đuổi kịp tới, tức giận muốn đi đến kéo người, thiếu chút nữa bắt lấy cái tay áo trống không. Trong tay hắn trong còn đang bưng chén cơm, mặt đỏ bừng quay sang đối với Lăng Yên Sở nói: "Đại nhân, ta ngăn cản nàng, nàng vẫn cứ xông tới! Ta. . ."
Lăng Yên Sở thấy rõ người đang đứng trước mặt, mặt có vẻ kinh hãi nhưng vẫn gật đầu một cái, nhẹ vẫy tay để cho thị vệ lui ra. Nàng đang cầm trong tay mảnh bánh bao cuối cùng liền nhét vào trong miệng, dùng tấm khăn nhỏ trên trên bàn lau khô tay, đem quyển sách mỏng khép lại nhét vào trong ngực. Ung dung thong thả làm xong những thứ này, nàng mới mở miệng đối với người trước mặt nói: "Lăng đại nhân, có chuyện phải làm sao?"
Cái câu hỏi này, làm người đến, thần sắc cũng sửng sốt một chút. Năm đó, thời gian Lăng Yên Sở được điều trở về Kim Lăng, hai nàng ở xa xa của Lăng gia mà đối mặt, sau đó liền mỗi người một ngã, cũng chưa nói chuyện qua nửa câu. Lúc này Lăng Yên Sở lại hỏi một câu này, đây là câu nói đầu tiên hai người từ lúc nhỏ tách ra cho đến bây giờ. Cũng không biết người đến, kinh ngạc vẫn chính là Lăng Yên Sở âm thanh hơi có vẻ ngay thẳng, hay là cái xưng hô "Lăng đại nhân". Theo lý, là nên gọi một tiếng Trường tỷ. Bất quá hai chữ Trường tỷ này, Lăng Như Vân cũng không muốn từ trong miệng cái vị thứ muội này nói ra.
Bầu không khí của hai tỷ muội nhà này quỷ dị như vậy, cũng không trách thị vệ không nhìn ra Lăng Như Vân cùng Tổng ti đại nhân có quan hệ tỷ muội, muốn ngăn nàng ở ngoài cửa. Đại khái là cái duyên cớ mẹ ruột đi, hai người tướng mạo hoàn toàn không giống, Lăng Như Vân ngũ quan anh khí tú lãng, Lăng Yên Sở thì rất có ôn uyển mỹ nhu chi tư. Cho nên Lăng Như Vân nghe được cái âm thanh cùng tướng mạo của nàng không tương xứng nhau, không nhịn được lấy làm kinh hãi. Kinh hãi, cũng trong một cái chớp mắt mà bay mất. Niềm vui tỷ muội gặp nhau, căn bản vốn không có. Lăng Như Vân đảo mắt về lại cái thần sắc lạnh lùng ban đầu, một bên không nhịn được quan sát công đường, một bên nói: "Ta ngàn dặm xa xôi đến Trùng Khánh, tự nhiên là có chuyện."
Lăng Yên Sở cau mày, đứng dậy chỉ hướng hậu đường nói: "Đi ra sau rồi nói đi." Nàng tựa hồ cũng không muốn để cho Lăng Như Vân ở phía trước chính đường mà đợi thêm, chọc cho bọn thuộc hạ ghé mắt nhìn qua. Lăng Như Vân thuận theo lời đi theo nàng vào nội nha. Lăng Yên Sở đem nàng vào phòng ngủ chính mình, trở tay đóng chặt cửa, cũng không mời nàng ngồi, trực tiếp giữa phòng nói: "Nói đi."
Lăng Như Vân một bên nhìn ngắm hết nội thất bên trong phòng vô cùng giản, chỉ có cái giường cùng cái bàn trên tường treo đầu da ảnh khắp nơi, trong lòng cười nhạt, nói: "Ta tới là muốn mượn binh của ngươi, lùng bắt khâm phạm triều đình."
"Mượn binh!?" Lăng Yên Sở cho là mình nghe lầm, hết sức kinh ngạc. Nàng biết Lăng Như Vân từ khi tay phải tàn phế liền thối lui ra khỏi vị trí Tập đạo sử, bây giờ là người vô công vô chức, làm như thế nào cũng không có khả năng điều động binh mã triều đình. "Thủ hạ Tập đạo sử của ta là công khí triều đình, sao có thể vì chuyện tư mà cho mượn?!"
"Ta nói là bắt khâm phạm của triều đình!"
Lăng Yên Sở đối với người khâm phạm của triều đình theo lời nàng cũng không có hứng thú, chỉ muốn nhanh chóng gạt đi cái yêu cầu hoang đường này: "Không được. Nếu ngươi phát hiện tung tích khâm phạm thì phải báo cáo lên... Đợi đã đợi đã, ngươi nói cái gọi là khâm phạm kia ở đâu?"
"Phải đến Gia Định, kế cận Tứ Xuyên."
Nghe được không phải nơi trực thuộc quản lý của chính mình, Lăng Yên Sở âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng càng thêm có lý do gì mà sợ: "Vậy ngươi đại khả báo cáo cho Tập đạo ti Thành Đô thậm chí cùng tồn tại với Thành Đô là Tập đạo tổng ti của Ba Thục, Tập đạo ti của Trùng Khánh không thể tự mình bước vào địa khu của nơi khác mà bắt người."
"A. . ." Lăng Như Vân cười nhạt, tìm đến bên cạnh bàn kéo băng ghế gỗ ra ngồi xuống. Nàng từng ở Tập đạo ti đảm nhiệm chức vụ Tập đạo sự, quy củ cũng rất hiểu rõ ràng. Vượt qua địa phận của nơi khác mà bắt người thì không hợp quy củ, nhưng nhiệm vụ của Tập đạo ti vẫn thường có ngoại lệ, đối thủ lại đa phần là người trong võ lâm, sơn tặc thổ phỉ, võ nghệ cao cường, bắt độ khó cực cao, thường thường bố trí trận địa tận mấy tháng mấy trăm dặm chiến tuyến. Vì để dễ dàng thuận tiện, bước sang địa hạt của châu phủ khác là việc cũng có thể. Nàng thấy Lăng Yên Sở nói chuyện chặt đinh chém sắt như vậy, nghĩ đến hẳn cũng chỉ là lấy quy củ pháp độ tới để từ chối nàng mà thôi. Lăng Như Vân hít sâu một hơi, hòa hoãn chút nói: "Ta chính là có chuyện phải làm. Không thể để cho quan phủ nhúng tay, cho nên chỉ có thể tìm ngươi. Chờ ta làm xong chuyện ta phải làm... Thi thể khâm phạm nhất định thuộc về ngươi, công lao gϊếŧ chết các nàng thuộc về ngươi. Có cái công lao này, đối với ngươi mà nói thăng chức rồi đến kinh thành là chuyện đương nhiên."
"Thứ nhất." Lăng Yên Sở đi tới trước tường đầy tấm da ảnh, giao trái tim yêu thương cất giữ từng tấm một mà xem qua, ổn định lại kiên quyết: "Ta tuyệt đối không đem an nguy của thuộc hạ ta để đổi lấy công lao. Thứ hai..." Nàng liếc nhìn Lăng Như Vân một cái, thu hồi ánh mắt, đưa tay chọn lấy một tấm da ảnh, lấy hai ngón tay nhẹ nhàng lau một chút bụi bậm trên tấm da ảnh. "Không phải ai cũng muốn đến Kim Lăng." Tấm ảnh kia chính là một thiếu nữ cầm đoản đao, hình dáng thông minh lanh lợi, tư thái hiên ngang rất sống động, là một trong những tấm da ảnh Lăng Yên Sở thích nhất. Giờ phút này sau lưng lại có người làm phiền lòng dây dưa, nhưng nhìn vào hình dáng thiếu nữ này trong mắt, Lăng Yên sở không khỏi nâng lên một nụ cười ôn nhu.
"Ta chỉ cần Tập đạo sự của ngươi ở phụ trợ ở bên ngoài! Không cần bọn họ chém gϊếŧ! Thủ hạ của ta còn có chút người, đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ là chuyện bọn họ tới làm! Chuyện mượn binh, cũng sẽ không có người biết."
"Không cần phải nói." Lăng Yên Sở dứt khoát gở xuống tấm da ảnh kia, tỉ mỉ thổi một hơi, vẫy tay tiễn khách: "Lăng đại nhân, xin mời trở về cho."
Vừa dứt lời, Lăng Yên Sở bỗng nhiên siết chặc da ảnh, kinh hãi sau lưng cảm giác đốt nóng truyền tới, lập tức xoay người, còn chưa kịp đưa tay ngăn cản liền bị một chưởng lửa nóng bỏng đập trúng trước ngực. Lăng Yên Sở nhất thời ngửa về sau, té ở trên tường lại bật ra ngã xuống đất. Vô số tấm da ảnh lã chã rơi xuống đất, bị nàng nôn ra một ngụm máu nhuộm trúng, lấm tấm vết máu.
"Ho khan. . ." Lăng Yên Sở còn chưa kịp đau lòng vì tấm da ảnh của chính mình, chỗ hiểm yếu trên cổ liền bị cùi chõ áp đến, đè ở trên tường. "Ngươi. . . Ngươi bình tĩnh một chút. . ."
"A a. . . Cứ coi như đề bạt ngươi làm Tập đạo tổng ti của Trùng Khánh phủ thì thế nào, ngươi căn bản không xứng!" Lăng Như Vân một tay áp sát vào tử huyệt trên cổ Nhị muội của chính mình, khuôn mặt tú lãng lúc này cũng hiện lên vẻ hung ác: "Chính dòng xuất ra Hỏa liệt, thứ dòng xuất ra Hỏa thuẫn. Hỏa liệt chưởng của ta, dùng để khắc Hỏa thuẫn chưởng của ngươi, cái này kêu là chính thứ khác biệt!"
"Ho khan. . ." Lăng Yên Sở lại ho khan ra một ngụm máu tươi, ánh mắt hơi lạnh, thâm sâu nhìn Lăng Như Vân.
"Có cho mượn hay không, ta hỏi ngươi một lần nữa!"
Chân trần không sợ mang giày, trong lòng Lăng Yên Sở không ngừng kêu khổ. Nàng tin tưởng Lăng Như Vân trong cơn điên cuồng mà gϊếŧ nàng là có thể, ngược lại nàng lại không thể gϊếŧ... Chỉ cần Lăng Như Vân ở nơi này làm ồn ào, kinh động Lăng gia ở Kim Lăng, đó lại là phiền không khỏi phiền. Nghĩ đến Lăng gia, Lăng Yên Sở cực độ chán ghét, cơ hồ muốn nôn, làm động tới thương thế suýt nữa muốn nôn ra. Nàng cúi đầu chậm rãi cố sức hít thở, đè xuống khí huyết sôi trào trong l*иg ngực, thở dài nói: "Mượn. . . Ngươi muốn bao nhiêu người?"
"Năm mươi là đủ, phải tinh nhuệ. Ta chỉ mượn mấy ngày rồi sẽ trả ngươi."
"Thuộc hạ của ta trước mắt ở trong thành chỉ có hai đội Tập đạo sử. Ta nhiều nhất chỉ có thể cho ngươi mượn ba mươi người. Ho khan..." Lăng Yên Sở đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào Lăng Như Vân nói: "Ngươi phải bảo đảm ba mươi người này phải an toàn, không thể để chết dù chỉ có một người! Nếu không, ta liều mạng với ngươi!"
Lăng Như Vân gật đầu: "Được, ta bảo đảm." Nói xong, buông lỏng áp chế, nhưng cũng không lui ra. "Ngươi không phải là không muốn trở về Kim Lăng sao? Làm xong chuyện này, ta cũng sẽ không tới nơi này của ngươi nữa. Ngươi an an tâm tâm làm Tập đạo tổng ti Trùng Khánh của người. Cho nên ngươi đừng nghĩ đùa bỡn hoa chiêu gì. Nếu không, cuộc sống này sẽ không thái bình."
"Ta nói cho ngươi mượn, thì sẽ cho ngươi mượn... Nếu thuộc hạ của ta bị ngươi sai khiến, ta há có thể không hỏi, ho khan... Ngươi là muốn bắt ai?"
Lăng Như Vân bước ra một bước, nhặt lên tấm da ảnh thiếu nữ bị máu vấy đỏ, vứt xuống trong lòng Lăng Yên Sở: "Tiền Chưởng môn của Nga Mi, Chu Chỉ Nhược."
"Chu Chỉ Nhược?! Nàng không phải đã chết rồi sao!"
"Năm đó vốn không tìm thấy thi thể. Cũng chính là vị Tướng quân kia sợ Hoàng thượng trách tội, liền báo lên đã đền tội mà thôi. . . Ta đã xác định được hành tung của nàng, muốn cử đội người của ngươi mai phục ở Gia Định, bắt nàng ở đó."
"Gia Định. . . Ngươi không phải là muốn cùng phái Nga Mi nổi lên va chạm chứ! Triều đình mới vừa ra chỉ ý, không được tự tiện cùng môn phái giang hồ nổi lên va chạm." Lăng Yên Sở biết tay phải của Lăng Như Vân là bị ai làm tàn phế, tự nhiên biết lần này nàng nói là lùng bắt, thực ra là báo thù.
"Không có. Ta chỉ muốn bắt một mình nàng." Lăng Như Vân không nhịn được đá văng một tấm da ảnh dưới chân, đưa đôi mắt lạnh lẽo đối với Lăng Yên Sở nói: "Ngươi không cần hỏi nhiều. Dù sao cuối cùng tất cả công lao đều thuộc về ngươi." Nàng đưa mắt nhìn cái ống tay áo tay phải trống không, cười lạnh nói: "Dù sao công lao đối với ta mà nói, đều không còn ý nghĩa gì."
Lăng Yên Sở bưng bít ngực chống đất đứng lên, dựa vào tường thở hổn hển đối với Lăng Như Vân nói: "Hô. . . Ta có cái yêu cầu thứ hai, không cần cái công lao gì. Bảy ngày sau, bất kể bắt được hay không, phải để cho người của ta trở lại! Chuyện này... Coi như ta chưa từng nghe qua. Cái gì mượn binh, cái gì khâm phạm triều đình, cái gì Chương môn Nga Mi, đối với ta cũng không có quan hệ gì. Sau này, ngươi cũng đừng đến tìm ta. Sáng sớm ngày mai, ngươi tới lãnh binh phù, dẫn người đi."
Rốt cuộc cũng đuổi được Lăng Như Vân đi. Lăng Yên Sở vội vàng ngồi xuống nhặt lên mấy tấm da ảnh rơi trên đất, từng tờ một mà tỉ mỉ xem qua. Thấy trừ mấy tờ dính vết máu, cũng không quá lớn hư hại, lúc này nàng mới kéo đến một cái băng ghế gỗ ngồi xuống, nhắm mắt vận khí. Chỉ sau thời gian một nén hương, nàng liền hít thở bình thường, sắc mặt cũng dần dần khôi phục. Nàng hô dài một tiếng tức giận, đưa tay từ trong lòng ngực lấy ra quyển sách kia đã nhăn nhíu lại, trở tay để lại trên bàn, chán nản lẩm bẩm: "Cái người điên này. . . Ta như thế nào cũng là một mạng người. Ho khan. . . Lần này bị thương, buổi tối hí là không thể phối được." Nàng nhìn quyển sách mỏng có ba chữ to 'Trường An loạn', tiện tay lật một trang hí từ của quyển sách, tức giận nói: "Thiệt thòi cho ta hôm nay cũng phải diễn ở gánh hát. Cái người điên này... Không được, tối nay không thể phối hí, ta phải mau đi đến gánh hát nói một tiếng."
Nàng lau khô vết máu trên khóe miệng, thay vào một bộ thường phục sạch sẽ, cầm lấy một cái mặt nạ hình gấu theo phong cách cổ xưa ở một bên thắt vào bên hông người, từ hậu viện nhanh nhẹn đi ra cửa. Hỏa liệt chưởng để lại cho Triệu Mẫn chịu nhiều đau, tựa hồ không có lưu lại quá sâu trên người Lăng Yên Sở.
Ra cửa liền như một thế giới khác. Đường phố vừa mới lên đèn, gió thu nhẹ thổi qua đầu thiếu niên, mưa phùn mãn giang châu. Mưa nhỏ như lông nhung, không quấy rầy mọi hứng thú của người đi đường lang thang ở chợ đêm. Song song lưu hành giống Giang Nam, các cô nương tiểu tử ở sơn thành ra cửa cũng đeo lên các loại mặt nạ nửa mặt, hoặc hết mặt, xem hoa đăng, thử đồ trang sức, dùng dụng cụ là mặt nạ thích thú che lại dung nhan, ung dung đối mặt với sau cuộc loạn thế là an ổn tốt lành. Lăng Yên Sở cũng ở đây hòa mình vào trong mưa ung dung đi trên các con hẻm lớn nhỏ trên đường. Đang lúc sắp đến gánh hát, nàng gở xuống chiếc mặt nạ con gấu đeo lên mặt. Tại ghế chủ tọa có người đang viết ba chữ to 'Trường An loạn' trên bảng hiệu cùng người bên ngoài rỗi rãnh bày long môn trận, giương mắt nhìn thấy có một cái mặt gấu hướng mình đi tới, vội vàng đứng lên, xa xa liền gọi: "Cảnh quán lão bản, ngài tới rồi a."
Chiêng trống nổi lên, tấm màn hí đài mở ra, nếu như tối nay lở bỏ qua một đêm gió nhẹ mưa phùn, liền bỏ qua bộ hí trong mấy độ xuân thu.
Lại nói Triệu Mẫn một đường ngồi thuyền ngồi ngựa ngồi xe đi bộ, ngày đó cuối cùng cũng đã tới Trùng Khánh. Nàng không tốn sức chút nào khi tìm được thôn Đường gia thôn, ngay tại bên ngoài kế cận thôn nghỉ dưỡng sức hai ba ngày. Theo như lời Vương đại phu nói, nàng có thể trước đi đến dược phô
(cửa hàng thuốc) của Đường gia ngoài thôn xem trước. Nếu vận khí tốt cũng không cần phải đánh, nhưng không thấy có bán Tuyết thượng bạch liên tử. Bất quá đây cũng là trong dự liệu của nàng, không nóng lòng, chỉ ở chung quanh tiệm nhỏ nghỉ ngơi đi lang thang. Lưu lại các quán trà sau khi ăn cơm, trong lúc vô tình nàng đã biết không ít tin tức của Đường gia thôn, trong đầu nghĩ ngay đến tin tức khi hỏi thăm Khang Tỷ quả nhiên không sai. Cái gì hiện đang đảng nhiệm Môn chủ Đường môn không phải họ Đường nhưng rất lợi hại, cái gì mà ở bên ngoài thôn xây dựng quán trọ, cái gì mà cái vị trí trưởng lão trong thôn còn trống nay đã chọn được người nhưng lại không biết là ai... Ví dụ như loại này, không biết thiệt giả, tạm thời không đề cập tới. Vùng đất Trùng Khánh thức ăn nổi tiếng xa gần, Triệu Mẫn chịu đựng cay ăn ăn uống uống, vốn là túi tiền khô cần rất nhanh liền thấy đáy. Nàng liền theo cái kế hoạch trước đó, ăn mặc chất phác đi làm Đồ tỷ
(Tỷ tỷ gϊếŧ mổ), đi bên ngoài thôn tìm việc làm. Bên ngoài thôn công việc rất nhiều, lại thường xuyên có yến tiệc xã giao, hàng năm điều thiếu những tay cừ khôi về gϊếŧ lợn mỗ dê, vừa vặn lập tức phải mở yến tiệc mời các quan lại địa phương, không ngừng bận rộn đem Triệu Mẫn nhận vào làm việc. Ngày này Triệu Mẫn bận bịu đến đêm khuya, cơm tối cũng không kịp ăn, thứ hai mới đem lượng thịt lợn yến tiệc cần chuẩn bị ướp treo lên thỏa đáng. Nàng rửa sạch tay, đi liền phòng bếp lấy cái bửa cơm tối muộn là cơm đùi gà ăn.
Ai ngờ vừa vào phòng bếp, đã nhìn thấy một người đưa lưng về phía cửa, đứng ở bếp cạnh, lắc lư cái mông a a ô ô ăn như lang thôn hổ yết. Triệu Mẫn định thần nhìn lại, nắp nồi bị mở ra để ở một bên, trong nồi trống trơn sạch sẽ, nào còn có hột cơm nào. Triệu Mẫn thấy động tác của người nọ vẫn còn đang xé đùi gà, nhất thời giận dữ máu huyết sôi trào, hét lớn một tiếng: "Cơm của ta! Ngươi là ai a? !"
Người nọ bị giá quát một tiếng hù giật mình, lập tức xoay người lại, trợn to hai mắt nhìn Triệu Mẫn, trong miệng còn cắn xương gà. Cuối cùng chỉ là một vị cô nương trẻ tuổi, nhìn nhiều lắm là mười bảy mười tám tuổi.
"Đường. . . Đường Linh."