Chương 12

Thư Kiều vốn định thu thập tiểu tay nải* chạy đến nhà Tuân Quý Đông ở, nhưng phụ huynh mới vừa đồng ý, thật sự không nên không biết xấu hổ như thế. (Hành lý, nhưng thích để vậy vì dễ thương)

Cố tình khai giảng lớp 12 sớm hai mươi ngày, phải học trước, cách ngày đi học còn gần một tuần, Thư Kiều nhăn mặt gọi điện thoại cho hắn.

“Ca ca… Lão công… Em nhớ anh…”

“Em muốn cùng anh ngủ!”

Ngón tay Tuân Quý Đông vuốt di động, như đang sờ mặt cậu, hầu kết lăn lộn, nói chuyện hơi khàn, “Anh mang em ra ngoài chơi mấy ngày được không? Chờ trở về cũng tới khai giảng.”

Thư Kiều vui vẻ, “Vậy ngày mai anh nhất định phải tới đón em!”

——

“Ba, mẹ, ngày mai con muốn cùng Tuân lão sư ra ngoài chơi.”

Trên bàn cơm, Thư Kiều làm bộ không chút để ý mở miệng.

Giang Liễu gật đầu, “Ừ, lúc nào trở về?”

“Cái kia… Hai ba bốn ngày đi…”

“Cái gì?”

Thư Ứng Lâm nhìn Thư Kiều, nhìn kỹ, “Nó muốn mang con đi đâu?”

Thư Kiều cùng ba ba mắt to trừng mắt nhỏ, không chịu trả lời. Giang Liễu nhìn hai cha con phân cao thấp thở dài, vỗ vỗ Thư Ứng Lâm:

“Khai giảng đã 12, đến lúc đó làm sao có thời gian thả lỏng, ông để nó đi chơi mấy ngày đi.”

Thư Ứng Lâm trừng con trai một cái, “Ra ngoài chơi có thể, nhưng phải thu liễm biết không?”

Thư Kiều lập tức tươi cười, ân cần gắp đồ ăn cho ba mình, “Tuân lệnh!”

——

Tuân Quý Đông chờ Thư Kiều dưới lầu, nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu thấy cậu vọt lại đây. Hắn duỗi tay tiếp được, hôn trán cậu.

“Rất nhớ em.”

Thư Kiều ôm mặt nam nhân mãnh hôn mồm to, “Em cũng nhớ anh!”

Hai người lái xe xuất phát, hôm nay Thư Kiều mặc áo trắng ngắn tay và quần đùi đơn giản, lộ ra chân nhỏ trắng bóng, đang ngồi ở ghế phụ mở đồ ăn vặt Tuân Quý Đông mua.

Tay trắng nõn duỗi lại, cầm lát khoai muốn uy, hắn cắn một ngụm, còn nhẹ nhàng cắn cắn đầu ngón tay, Thư Kiều ngứa cười khanh khách.

Tới nơi, hai người tới khách sạn cất hành lý nghỉ ngơi, phòng ở diện tích không lớn, nhưng bố trí thật sự thú vị, bày các tác phẩm nghệ thuật trong phòng, mép giường treo chuông gió cổ xưa, ngoài cửa sổ sát đất có thể thấy từng ngọn núi, cảnh sắc thật đẹp.

Thư Kiều ném ba lô, nhào vào trước cửa sổ ngắm cảnh, miệng liên tục cảm thán, mắt cười thành vầng trăng, cầm di động muốn chụp ảnh. Tuân Quý Đông từ phía sau ôm cậu, bàn tay tiến vào quần áo sờ soạng, nụ hôn dừng sau gáy, Thư Kiều sợ ngứa rụt cổ.

Hai người có một đoạn thời gian không ở bên nhau, Tuân Quý Đông ngửi thanh hương trên người cậu, hô hấp dần dần tăng thêm, tay cũng không tự chủ. Thư Kiều bị sờ đến khóe mắt phiếm nước, chân nhũn ra, tay chống kính run rẩy.

Hoa huyệt càng chảy càng nhiều nước, huyệt khẩu trở nên mềm xốp, nam nhân đỡ dươиɠ ѵậŧ cọ xát giữa hai chân cậu, chỉ như thế này cũng đã kí©h thí©ɧ đến Thư Kiều run rẩy.

“A… Lão sư… Đừng lộng em… Mau tiến vào đi…”

Thư Kiều mông cao cao nhếch lên, Tuân Quý Đông cắm huyệt ra ra vào vào, nơi kết hợp bạch bạch rung động. Hắn nắm eo cậu, hạ thân mạnh mẽ va chạm mông thịt. Thư Kiều bị đỉnh đầu lắc lư, ánh nắng chiếu cậu choáng váng, mồ hôi theo trán chảy xuống, cơ thể càng ngày càng nóng.

“Ân a… Nóng… Nóng quá…”

Tuân Quý Đông nghe cậu kêu nóng, bế cả người lên, côn ŧᏂịŧ ở hoa huyệt dạo qua một vòng. Thư Kiều gắt gao ôm hắn, hai chân quấn eo, tiểu huyệt cũng gắt gao kẹp thứ xâm phạm bên trong. “Ba” một tiếng, trên mông cậu có năm dấu tay, nam nhân áp chế thở dốc véo mông cậu.

“Đừng kẹp chặt như vậy…”

Hắn nâng mông cậu tới giường, kê ba ra nông vào sâu, đỉnh đến Thư Kiều lãng kêu. Hắn đặt cậu trên giường, lấy điều khiển từ xa trên bàn mở điều hòa. Mật huyệt đột nhiên hư không, Thư Kiều mở lớn chân thở dốc, nhục huyệt co rụt lại như muốn nuốt vào cái gì, ngón tay sờ lên an ủi, cầu xin thư giải:

“Ca ca… Mau……”

Tuân Quý Đông chỉnh xong nhiệt độ ném điều khiển từ xa, phủ lên người cậu, đĩnh eo cắm vào, nhanh chóng va chạm, rêи ɾỉ vụn vặt từ miệng Thư Kiều truyền ra:

“A… A a…… Thật nhanh… Thật thoải mái…”

“Ca ca… Bên trong rất ngứa a… A a a… dùng lực một chút……”

Tuân Quý Đông thở hổn hển ra vào trong cơ thể cậu, như muốn bù lại nhiều ngày tách ra. Hắn cắn môi ái nhân, đầu lưỡi quấn đầu lưỡi không buông, nước bọt không kịp nuốt theo khóe miệng chảy xuống.

Cẳng chân Thư Kiều run lên, ngón chân biến thành hồng phấn, giường kẽo kẹt, hai người giao triền. Thư Kiều gắt gao bám vào lưng Tuân Quý Đông, ngón tay cào tới cào lui.

“Sắp tới rồi… A a…… Không được……”

Cậu nhắm hai mắt thét chói tai, hoa huyệt đột nhiên phun dâʍ ŧᏂủy̠, cổ cổ tưới trên khí cụ. Mật huyệt kẹp chặt, Tuân Quý Đông nắm eo eo cắm thật mạnh, mới bắn đặc sệt tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào áo mưa.

Hoan ái xong Thư Kiều như mới từ trong nước bị vớt ra, tóc ướt mồ hôi dính vào mặt, khóe mắt đuôi lông mày đều hồng, nước mắt lập loè, lại thuần lại dục. Tuân Quý Đông mê luyến hôn cậu.

“Bảo bối nhi thật đẹp.”

Thư Kiều vói tay vào tay Tuân Quý Đông cùng hắn mười ngón đan nhau, chân động trên lưng hắn, mang theo ý cười nói chuyện, “Ca ca, mau ôm em đi tắm.”

Nam nhân ôm cậu đi tắm, tẩy tẩy hai người lại làm, trong phòng tắm hơi nước lượn lờ, bọt nước trên cửa kính trượt xuống.

Thư Kiều quỳ gối trong bồn tắm, thịt trụ cùng nước ấm tiến vào, động tác kịch liệt làm nước bắn ra ngoài. Thư Kiều nghe lời hạ eo, cơ thể cong thành độ cung đẹp, nước ấm ngâm cơ thể cậu nóng lên nhũn ra, chỉ biết run rẩy theo phía sau. Nếu không phải Tuân Quý Đông ôm eo, cậu đã sớm trượt vào nước.

Ở trong nước bị lộng một lát, Thư Kiều lại bị đặt trên bồn rửa tay, chính diện đối gương tách chân, sắc mặt ửng hồng, hai điểm trước ngực cứng thành hai hòn đá nhỏ, tiểu kê ba cũng không cam lòng yếu thế run lên. Thư Kiều cảm thấy mình như da^ʍ phụ không biết xấu hổ.

Tuân Quý Đông dọc theo lưng cậu liếʍ bọt nước, tấc tấc tinh tế hôn môi, miệng mơ hồ không rõ khen ngợi “Bảo bối hảo ngọt.”

Thư Kiều đỏ mặt, lưng bị đầu lưỡi đảo qua, xúc cảm kí©h thí©ɧ thần kinh, cậu ngưỡng cổ hô hấp.

Cố tình hắn nắm đùi không cho cậu động, Thư Kiều nghẹn khó chịu, tiểu huyệt không ngừng co rút, da^ʍ thuỷ nhỏ xuống. Khát vọng được an ủi. Vòng eo hơi hơi đong đưa, cậu khó nhịn cầu xin:

“Ân… Ca ca… Rất ngứa… Anh tiến vào…”

“Nhanh lên nhanh lên… Chịu không nổi….”

Tuân Quý Đông phủ tay lên xoa huyệt, người trong gương ánh mắt mê ly, thong thả chớp mắt, toàn là du͙© vọиɠ. Hắn đầy mình ý xấu đùa giỡn:

“Thư Thư, chúng ta quay video được không?”

Nói, ngón tay còn ở dưới khấu lộng đóa kiều hoa thủy nộn.

Thư Kiều thoải mái híp mắt, cái gì cũng chịu, “Dạ a… Ca ca… Ân… Muốn quay liền quay…”

Tuân Quý Đông ra phòng khách cầm camera đặt ở cửa phòng tắm, màn ảnh đối diện bồn rửa tay, Thư Kiều quỳ bò, cơ thể từ trong ra bên ngoài lộ hồng, mắt trộm ngó bên này.

Tuân Quý Đông trở lại ôm, xoay đầu cậu qua hôn môi. Thư Kiều duỗi tay sờ nam căn, tay nhỏ non mịn từ hành căn loát đến cuối, dính một tay chất nhầy. Tuân Quý Đông bị sờ nổi lửa, vỗ vỗ mông thịt làm cậu bò tốt, vùi đầu xuống liếʍ hoa huyệt.

“A a a……”

Thư Kiều kích động rêи ɾỉ thét chói tai, sảng khoái lỗ chân lông toàn thân đều mở ra.

“A… Quá sướиɠ……”

Tuân Quý Đông liếʍ trong chốc lát, dâʍ ŧᏂủy̠ lại càng chảy càng nhiều, hắn đứng thẳng đỡ nhục bổng đỉnh vào, thiếu chút nữa Thư Kiều hôn mê, tiếng đánh cơ thể lại lần nữa vang lên. Trên màn ảnh, hạ thân nam nhân đỏ tím ở tiểu huyệt nhanh chóng ra vào, huyệt khẩu tràn ra bọt, tay to đánh mông thịt đô đô. Mỗi lần đánh, tiểu huyệt phản xạ có điều kiện co rút lại một lần, kẹp Tuân Quý Đông sắp bắn.