Chương 11

Tuân Quý Đông đứng ở cửa nhà Thư Kiều, mang theo lễ vật, lòng bàn tay khẩn trương ra mồ hôi, nhắm mắt hít sâu vài lần mới ấn vang chuông cửa. Khi Giang Liễu nhìn người đến là Tuân Quý Đông sửng sốt, giây tiếp theo lập tức tươi cười mời hắn vào.

Thư Ứng Lâm đang ngồi trên sô pha xem tin tức, nghe Giang Liễu kêu ông, “Ứng Lâm, Tuân lão sư tới.”

Ông giương mắt nhìn Tuân Quý Đông đĩnh bạt đứng nơi đó, tươi cười khéo léo, “Chào ngài, cháu là Tuân Quý Đông, là… bạn trai Thư Kiều.”

Thư Ứng Lâm cau mày, hừ một tiếng không để ý tới. Không khí xấu hổ, Giang Liễu vội hoà giải, “Tuân lão sư mau ngồi, tôi đi rót nước cho cậu.”

Tuân Quý Đông ngồi trên sô pha, hai tay vuốt đầu gối, suy nghĩ tiếp tục mở miệng như thế nào. Giang Liễu đưa nước, ngồi một bên cười:

“Hôm nay Thư Thư ra ngoài chơi, không biết lúc nào mới trở về.”

“Không sao, thật ra sớm nên tới bái phỏng, mấy ngày trước cháu có việc trì hoãn, thật sự xin lỗi.”

Thư Ứng Lâm vừa rồi vẫn luôn ở bên cạnh nghe không mở miệng, lúc này có chuyện nói, “Tuân lão sư, ta xem ngoại hình cậu không tồi, công tác cũng cần thể diện, người nhà cậu đồng ý cậu và nam sinh yêu đương?”

Tuân Quý Đông gật đầu thật mạnh, “Vâng, mấy ngày trước cháu về nhà nói chuyện này với cha mẹ. Ba còn tưởng cháu lừa Thư Kiều, đánh một trận, hiện tại đã không có việc gì, cho nên bây giờ cháu mong hai bác cho phép, cháu muốn cùng Thư Kiều vẫn luôn kết giao.”

Giang Liễu nghe nguyên nhân ba Tuân Quý Đông đánh con mình một trận, trong lòng ngoài kinh ngạc là áy náy, đối lập hai bên cha mẹ, hai người xác thật làm không tốt. Nàng vừa định mở miệng thay Tuân Quý Đông nói vài lời hay, đã bị Thư Ứng Lâm đánh gãy, ông nghiêm túc đứng lên, nói với Tuân Quý Đông:

“Cậu cùng ta lại đây.”

Hai người không biết ở thư phòng nói cái gì, Giang Liễu ngồi trên sô pha thường thường ngẩng đầu nhìn, sợ hai người phát sinh tranh chấp.

Thư phòng, Thư Ứng Lâm đã hút hai điếu thuốc, miệng còn lải nhải với Tuân Quý Đông:

“Ta và bà nhà sủng nó mười mấy năm, nó là đứa đơn thuần không lo lắng nhiều. Thật ra ngay từ đầu ta đã biết trừ phi cậu từ bỏ, muốn Thư Kiều cắt đứt không có khả năng. Nhưng trước sau ta không thể yên tâm, mấy ngày nay mẹ nó vẫn luôn khuyên. Ta đã biết hai đứa quyết tâm, cũng có thể nhìn ra Thư Kiều rất nhớ cậu.”

“Nếu không phải…, nếu nó như nam sinh khác, ta sẽ không lo lắng như vậy, nhưng nó 17 tuổi. Nó có đường phải đi, ta cũng nên về hưu trong thế giới của nó. Nhưng cậu phải nhớ kỹ, nó là đứa con duy nhất của ta, ta không cho phép nó chịu thương tổn, nếu cậu đối xử con ta không tốt, ta sẽ liều mạng với cậu.”

——

Tuân Quý Đông ngồi trước bàn ăn, Giang Liễu làm một bàn thức ăn, ba người còn chưa động đũa, Thư Kiều đã vào cửa. Một trận âm thanh đổi giày đặt chìa khóa, “Mẹ, con về…”

Thư Kiều tưởng mình hoa mắt, trừng lớn mắt nhìn Tuân Quý Đông.

“Ca… Tuân lão sư? Sao anh tới?”

Nói xong đôi mắt nhanh chóng biến hồng, sắp khóc.

Tuân Quý Đông ôm người bay lại đây, sờ sờ đầu cậu, “Đừng khóc, không phải anh nói đến đón em sao?”

Thư Kiều ôm Tuân Quý Đông nức nở, thấm ướt một mảnh cổ áo.

Biểu tình Thư Ứng Lâm quả thực một lời khó nói hết, Giang Liễu nhìn nhìn ông, hảo tâm nhắc nhở Thư Kiều, “Khụ, Thư Thư, nhanh ăn cơm đi, lát nữa khóc tiếp.”

Trước khi dùng cơm làm ầm ĩ một hồi, lúc ăn cơm Thư Kiều gắt gao dựa gần hắn, không ngừng gắp đồ ăn đặt vào chén hắn, ăn ăn liền bắt đầu nhìn chằm chằm Tuân Quý Đông. Ở trước mặt cha mẹ người ta, Tuân Quý Đông da mặt dày không được, vỗ vỗ tay Thư Kiều dưới bàn làm cậu ăn cơm nhanh lên.

Cơm nước xong lại đợi một lát, khi Tuân Quý Đông đi, lần nữa nói cảm ơn với cha mẹ Thư Kiều, Thư Ứng Lâm vỗ vỗ vai hắn.

“Lần sau kêu cha mẹ cậu tới cùng nhau ăn một bữa cơm, còn có nhớ kỹ lời hôm nay ta nói.”

Tuân Quý Đông gật đầu, Thư Kiều giữ chặt tay hắn ra ngoài, “Em đưa anh!”

Hai người ở trước xe nị nị oai oai nửa ngày, Thư Kiều ngồi trên mui xe bị hôn sưng miệng làm nũng, cẳng chân lắc qua lắc lại, “Anh phải nhớ tới tìm em!”

Tuân Quý Đông ôm cậu xuống, nhéo nhéo lòng bàn tay, “Đã biết, tiểu tổ tông.”