Chương 8

"Thực xin lỗi Mạn Mạn, anh không biết đối tượng xem mắt lại chính là em..."

Chu Yến Tễ xin lỗi tôi.

Nói thật, tôi cũng không bài xích việc đính hôn với anh ấy.

Ông ngoại nói nếu tôi muốn kế thừa gia sản của gia đình thì phải liên hôn.

Bằng không, tôi không có năng lực, nếu đột nhiên tiếp quản công ty thì tôi sẽ bị những người chú bác trong công ty nhai đến xương cũng không còn.

Ông nói tôi không thích cũng không sao, một khi đã tạo được chỗ đứng vững chắc trong công ty, tôi có thể một chân đá văng đối tượng liên hôn của mình đi.

Thực ra tôi có ác cảm với ông ngoại.

Ban đầu tôi không chịu về nhà với ông, cũng là do lúc trước ông không đồng ý cho bố mẹ tôi ở bên nhau.

Vì bố tôi không giàu có.

Mẹ tôi sau đó đã bỏ trốn cùng bố tôi.

Tôi sợ ông cũng sẽ không đồng ý việc tôi và Khương Luật Dã ở bên nhau.

Nhưng bây giờ, điều đó không còn quan trọng nữa rồi.

Liên hôn thì liên hôn.

Liên hôn với gia tộc giàu có bậc nhất Thượng Hải, tôi cũng không chịu thiệt.

Sau khi trải qua chuyện với Khương Luật Dã, tôi cũng không có tâm trạng yêu đương gì nữa.

Tôi nhận ra trong tay có tiền mới là thứ quý giá nhất.

Ít nhất, tiền sẽ không lừa gạt và phản bội tôi như đàn ông.

Chu Yến Tễ lại là người mà tôi quen thuộc, tính cách không tệ.

Khi nào đến lúc thích hợp thì chia tay.

Chỉ có điều...

"Chu Yến Tễ, tôi không thích anh, anh cũng không thích tôi. Sau khi chúng ta đính hôn, anh muốn làm gì thì làm, tôi cũng sẽ không can thiệp."

"Còn em thì sao?"

Đôi mắt của Chu Yến Tễ dường như tối sầm.

"Tôi đương nhiên mỗi ngày đều là nam người mẫu, muốn chơi thế nào thì chơi, anh cũng đừng can thiệp chuyện của tôi."

Chu Yến Tễ: "..."

Cuối cùng, anh ấy đã đồng ý.

Hậu quả của việc ấn định ngày đính hôn quá nhanh đó chính là trước lễ đính hôn, tôi và Chu Yến Tễ hầu như ngày nào cũng phải gặp nhau.

Có đôi khi chúng tôi còn bị gia đình hai bên ép đi hẹn hò.

Bữa tiệc đấu giá ngày hôm đó.

Tôi vừa bước ra khỏi toilet thì bị ai đó nắm tay.

"Vưu Mạn, thời gian này em đi đâu vậy?"

Thì ra là... Khương Luật Dã.

Ba tháng đã trôi qua.

Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp lại anh ta.

Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng hình như anh ta đã gầy đi.

"Tôi đi đâu thì liên quan gì đến anh à?"

Tôi lạnh lùng muốn lướt qua anh ta ——

"Anh không tìm em thì em cũng không tìm anh phải không?"

"Vưu Mạn, sao em có thể nhẫn tâm như vậy!"

Giây sau, Khương Luật Dã ôm tôi thật chặt.

"Anh không tìm được em..."

Giọng anh ta trở nên khàn khàn.

"Đi đâu cũng không tìm được em..."

"Nhà trọ không thấy em, tìm khắp Bắc Kinh cũng không thấy, gọi cho em cũng không liên lạc được..."

"Anh hối hận rồi..."

"Mạn Mạn, anh hối hận rồi..."

"Anh không thể mất em được."