Chương 7

Tôi cau mày, chưa kịp nói gì thì người quản gia của ông ngoại đã bước xuống xe.

"Tiểu thư nhà họ Tống ăn nói lỗ mãng như vậy sao?"

"Đúng là con gái ngoài giá thú không có giáo dưỡng."

"Gì mà thái tử Bắc Kinh, tiểu thư duy nhất của Lương gia ở Hồng Kông này không biết cậu ta là ai cả."

Ngược lại, đối phương kính cẩn cúi chào tôi: "Tiểu thư về nhà đi, lão gia nhớ cô lắm."

Tống Miểu ngây ngẩn cả người nhìn chúng tôi, tựa hồ không có phản ứng gì, nhưng sắc mặt lại lúc trắng lúc xanh.

Tôi nhìn về phía cô ta, nhàn nhã nói:

"Người nghèo và người giàu cũng không có gì khác biệt. Điều khác biệt chính là những người như cô chỉ biết dùng từ "nghèo" để hạ nhục người khác.”

"Tư tưởng nghèo nàn mới là điều đáng sợ nhất."

Tôi ôm Kim Kim bước lên xe.

Xe còn chưa khởi động, đã nghe thấy Tống Miểu trả lời điện thoại:

"Cái gì? A Dã nói tiệc đính hôn ngày mai bị hủy bỏ? Tại sao lại như vậy..."

Những lời sau đó tôi không thể nghe thấy.

Điện thoại bỗng reo lên:

[Em ném cái gì xuống hồ vậy?]

[Một thứ không quan trọng.]

Tôi bình tĩnh nhắn lại.

Sau đó chặn mọi thông tin liên lạc của Khương Luật Dã.

Hồng Kông.

Cuộc sống của một tiểu thư nhà giàu kỳ thật cũng khá mệt mỏi.

Tiền tiêu mỗi ngày không hết, vô số quần áo và giày dép đẹp để mặc, vô số trang sức để đeo, vô số túi xách và nước hoa, vô số người mẫu nam để chọn.

Đến nỗi tôi gần như không có thời gian nghĩ đến Khương Luật Dã nữa.

Hôm đó, như thường lệ, tôi cùng với người chị em mới quen biết trong giới chuẩn bị cùng nhau đến câu lạc bộ.

Vậy mà lại gặp được Chu Yến Tễ.

"Có thể giúp anh một việc không?"

Anh ấy có vẻ hơi xấu hổ, sờ sờ mũi.

"Gia đình muốn sắp xếp cho anh một buổi xem mắt, nhưng anh lại không muốn đi."

Cứ như vậy, tôi đã trở thành bạn gái giả của Chu Yến Tễ.

Nhưng không ngờ tới, khi tôi nắm tay Chu Yến Tễ đẩy cửa phòng riêng ra sẽ gặp được ông ngoại.

"A Tễ, hóa ra Mạn Mạn là bạn gái của cháu à!"

"Đứa nhỏ này, sao con không chịu nói sớm?"

"Hai đứa cũng thật là, vậy mà đã bí mật hẹn hò với nhau rồi. Vốn dĩ muốn sắp xếp thời gian hôm khác để giới thiệu hai đứa với nhau..."

Ông ngoại cười nói: "Đây là lương duyên trời định đó, chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay chúng ta ấn định ngày cưới luôn đi."

Hai người bọn họ, ông một câu anh một câu, tôi căn bản không có cơ hội để làm rõ hay giải thích gì cả.

Sau bữa ăn, tuy ngày cưới vẫn chưa được quyết định nhưng ngày đính hôn của tôi và Chu Yến Tễ đã được xác định rồi.