Đôi chân của Eve thoăn thoắt bước về hướng mà chàng trai trẻ vừa chỉ tay như thể cô đang thực hiện một nhiệm vụ rất quan trọng và sẽ tìm hiểu tận cùng điều cô đang làm.
Phụ nữ và đàn ông trên đường phố có ngoại hình rất chỉnh chu và sang trọng, từ bộ quần áo bóng bẩy cho đến những phụ kiện đắt tiền khác mà họ mang trên người. Một số phụ nữ còn có những người hầu đi theo sau và mang theo đồ đạc của họ.
Trên đường đi, Eve không thể ngăn bản thân mình nhìn chằm chằm vào những người đó, cả thị trấn như toát lên sự giàu có, sang trọng cùng với kiêu ngạo.
Đi dạo quanh một đài phun nước không có chút nước, cô ấy leo lên ba bậc thang rồi để ý thấy quán của người thợ gò. Gần đến nơi, cô nhận thấy ông Morris đang đứng bên ngoài, cô nhanh chóng nấp sau cây cột và nhìn trộm. Ông Morris đang nói gì đó với người đánh xe của mình, nhưng Eve không thể nghe thấy gì vì khoảng cách quá xa.
“Ta sẽ đến tửu quán Little Teeth"s. Một khi sửa xong thứ này, hãy mang xe ngựa đến và đỗ nó gần đó.”
“Vâng, thưa ông Morris,” người đánh xe trả lời.
Sau đó, ông Morris rút trong túi ra một đồng xu và ném nó cho người thợ gọ và ông ta liền cúi chào ông thật sâu. Sau đó ông ta bắt đầu đi về hướng mà Eve đang trốn. Eve quay lưng về phía ông để che đi khuôn mặt mình. Cô ấy trông như đang bận nhìn chằm chằm vào mặt đất bên dưới khi đứng ở cây cột trên cây cầu.
Nhìn thấy người đàn ông đang đi về hướng cô vừa đi đến, Eve nhặt đồ của mình trên mặt đất lên và bắt đầu đi theo ông ta trong khi vẫn giữ khoảng cách hợp lý để không bị phát hiện
Số lượng người dân thị trấn bắt đầu tăng lên khi đến gần trung tâm thị trấn, và Eve thì đang cố gắng theo kịp người đàn ông, tự hỏi ông ta đang đi đâu. Cô sẽ có dịp trả thù, có thể không phải hôm nay, nhưng chắc chắn là một ngày nào đó. Cô nắm chặt chiếc ô của mình, trong khi bước đi đều đặn điềm tĩnh.
Ông Morris đi từ con phố này sang con phố khác, rồi ông bước vào một tòa nhà. Khi đến gần hơn, cô nhận thấy tên của tửu quán đó được ghi trên một tấm bảng treo lơ lửng - "Tửu quán Little Teeth."
Có một cặp đôi bước vào bên trong nơi này, và một người đàn ông cao to vạm vỡ đứng cạnh cửa trông giống như một người khổng lồ. Eve quyết định cất hộp cơm trưa của mình sau một cái thùng gỗ. Biết rõ những người dân ở đây, cô dám chắc họ sẽ không thèm ăn cắp một thứ trông quá đơn sơ và xỉn màu thế kia.
“Làm ơn, ngươi đừng đi đâu cả nhé. Ta sẽ quay lại ngay với ngươi ngay,” Eve thì thầm với hộp cơm trưa của mình và đi về phía lối vào tửu quán.
Đã có một cặp khách hàng đến trước cửa tửu quán, một người phụ nữ và một người đàn ông. Người phụ nữ mặc một bộ quần áo đắt tiền, ngực của cô ấy được đẩy cao lên, càng làm nổi bật bộ ngực vốn đã đầy đặn của cô. Người phụ nữ rút trong ví ra một đồng xu vàng và vẫy nó trong không trung để người đàn ông mặc đồ đen bắt lấy.
“Buổi tối của anh hôm nay thế nào?”
“Tốt,” người canh gác cửa cộc cằn và trả lời nhanh gọn phát.
“Mm,” người phụ nữ ậm ừ.
Người đàn ông đi cùng người phụ nữ nói, “Đi nào, em yêu. Anh đã đặt trước bàn tối nay cho chúng ta rồi.”
Cặp đôi đó bước vào bên trong tửu quán. Eve có thể nghe thấy tiếng nhạc và tiếng trò chuyện rôm rả lan ra khắp cửa ra vào và cửa sổ của tửu quán.
Hít một hơi thật sâu, Eve đi đến phía trước tửu quán và mỉm cười với người đàn ông cao to vạm vỡ. Người đàn ông đó nhìn cô chằm chằm, và cô hắng giọng. Không muốn cho không đồng xu của mình, cô ấy rút từ trong túi áo ra một đồng shilling và đưa cho người đàn ông cầm lấy.
“Anh làm việc tốt lắm,” Eve khích lệ người đàn ông.
Khi thấy ông ta không thèm lấy đồng shilling, cô ấy thở dài, “Được rồi, tôi sẽ hào phóng tối nay vậy.” Cô lấy năm shilling từ trong túi đầm và đưa tay về phía trước, chờ người đàn ông cao to cầm lấy.
Nhưng người đàn ông vạm vỡ, cao to gấp bốn lần cô chỉ nhìn cô chằm chằm như thể hành động của cô không đủ để khiến ông thèm bận tâm. Eve cảm thấy khá khó để trò chuyện và thuyết phục người đàn ông này, vì ông ta có vẻ không thích nghe cô nói thì phải.
Eve lùi lại khi cô nhận thấy một khách hàng khác xuất hiện ở phía trước, và người này đưa hai đồng vàng cho người đàn ông cao to trước khi bước vào trong tửu quán. Cô nhìn về hướng khác cho đến khi người đó rời đi.
Giờ chỉ còn lại người đàn ông cao to bặm trợn và Eve, cô ấy lại đưa tay về phía trước. Khi thấy người đàn ông không cố gắng cử động, cô quyết định thử vận may của mình, và đưa tay nhích dần về phía cửa.
Rầm!
Người đàn ông cao to đã chặn bàn tay to lớn thô ráp của mình lên nắm đấm cửa, và ông ta nhìn cô đằng đằng.
Eve có hơi thất vọng, và cô thì thầm với người đó,
“Tôi đến từ một nơi rất rất là xa. Và vì tôi cần phải trở về nhà, tôi không nghĩ đợi lâu ở đây sẽ giúp ích được gì cả đâu. Hay là chúng ta làm gì để ông tạo một ngoại lệ hen. Đây sẽ là bí mật giữa chúng ta,” Eve mỉm cười với ông, rồi nụ cười dần trở nên ngượng ngùng khi cô nhận ra người này sẽ không nhúc nhích.
Cô rón rén luồn tay vào túi áo bên kia và lấy ra một đồng bạc.
“Hay là hai chúng ta chia đôi đồng xu này nhé? Tôi sẽ trả nửa sau tầm ba, à không, hai tuần nữa nhé,” Eve giơ tay, mặc cả với người đàn ông đã không thèm nhìn cô nữa và chỉ nhìn chằm chằm về phía trước.
Nghiến răng, Eve gật đầu, “Được rồi. Ông có thể lấy đồng xu này. Đây. Hãy nhớ rằng đồng xu này chứa lời nguyền từ giọt nước mắt mồ hôi công sức của người nghèo đó nha.”
Và mặc dù lần này cô đưa cho ông ta cả nguyên đồng bạc, nhưng ông vẫn không thèm lấy nó.
— — —
Ghi chú của tác giả: Vô cùng cảm ơn những người gửi quà cho tiểu thuyết và ủng hộ Tấm vé vàng 3 nhé.
#Nhum