Nhạc đề xuất: Mrs. Elton Arrives at Hartfield - Isobel Waller
* * *
Eve nhìn chằm chằm vào bức vẽ người que và nhìn cô bé gạch đi gạch lại một chữ "x" lên mắt còn lại của người phụ nữ đó. Gia tộc Moriarty đã gϊếŧ cô ấy, Eve thầm nghĩ.
"Tiểu thư Allie, nữ gia sư đó đã chết rồi hả?"
Cô bé ngừng vẽ, ngước nhìn lên mặt đau khổ của Eve, rồi cô bé gật đầu, khiến Eve hít một hơi thật sâu.
Tất nhiên, cô cũng đã biết trước được điều này, ít nhất là sâu trong thâm tâm cô. Càng muốn làm việc trong gia đình thuộc tầng lớp thượng lưu thì phải hiểu rõ được thiệt và hại của nó.
Đó là lý do tại sao Vincent đã mỉm cười thích thú cười khi nghe câu trả lời mà Marceline đã nói với cô. Gia sư trước đó đã bị gϊếŧ bởi vì cô ấy không hoàn thành trọn công việc của mình. Sao mà lại có kẻ xuống tay gϊếŧ một người chỉ vì cái lý do cỏn con vậy chứ?
"Đó là lý do tại sao em đi theo chị hả?" Eve hỏi, Allie nhìn cô chằm chằm trong vài giây rồi từ từ gật đầu.
Sau đó, Eve nhìn Allie vẽ một hình que khác, và bên cạnh nó là một hình que khác nữa, hai hình que này nắm tay nhau. Cô bé nhìn lên, chỉ vào Eve sau đó chỉ vào mình.
"Cảm ơn em nhé." Eve hơi lo lắng đáp.
Eve nhận thấy Allie không hề bồn chồn gì về chuyện cô bé đã chia sẻ thông tin này. Có điều gì đó mách bảo cô rằng cô bé này chắc công ta biết kẻ đã gϊếŧ người gia sư cũ. Nhưng mà cô không dám hỏi thẳng ra kẻ đã sát hại nữ gia sư kia là ai.
"Hẹn gặp em vào ngày mai, tiểu thư Allie." Eve nói, mỉm cười cúi chào. Cô bé cũng cúi chào, sau khi học được cách ứng xử đúng mực từ gia sư mới của mình.
Eve cầm ô và hộp cơm đi về phía cửa, chuẩn bị rời đi.
"Em rất thích chiếc ô của chị."
Giọng nói bất ngờ khiến Eve giật mình, tim cô đập loạn xạ, rồi cô quay lại và nhận ra Allie vừa lên. "Cảm ơn em nhé, nó là vật yêu thích của chị đấy." Eve cười đáp. "Giọng của em rất đáng yêu đấy, tiểu thư Allie. Em nên nói chuyện nhiều hơn đi."
Allie như quay về trạng thái ít nói thường ngày, và cô bé chỉ gật đầu. Nụ cười trên môi Eve tan dần, rồi cô bước ra và một mình đi trên hành lang.
Cô miên man suy nghĩ về chuyện cô bé vừa nói, lúc bước đi, cô nghe thấy có tiếng bước chân từ phía hành lang đối diện.
Cô ngước mắt lên, cảm thấy tim mình như ngừng đập khi nhận ra đó là người đàn ông có vết sẹo trên khuôn mặt. Vết sẹo trông sâu đến nỗi sau nhiều năm vẫn luôn ở đó.
Ông ta chính là một phần lý do cô chấp nhận công việc ở đây. Mỗi bước tiến về phía trước, họ lại càng gần nhau hơn, đôi mắt của người đàn ông nhìn thoáng qua Eve, và cô cũng vậy. Mắt ông ta đen láy, mái tóc cũng đen huyền. Quần áo ông ta đang mặc trông thật đắt tiền, và thần thái của ông ta toát ra như một người bề trên đầy quyền lực.
Người đàn ông đó liền đi qua Eve, rồi cô thở phào nhẹ nhõm.
Eve nhớ lại khoảnh khắc đôi chân nhỏ bé của cô cố gắng bỏ chạy trong khi mẹ cô tuyệt vọng hét lên bảo cô mau trốn thoát.
"Chạy đi, Eve! Chạy đi con!"
Tiếng hét ai oán của mẹ luôn ám ảnh cô trong bóng đêm, một cơn đau và thống khổ chất chồng suốt tháng năm. Eve rất muốn giúp mẹ mình, muốn khiến nỗi đau day dứt này dừng lại, nhưng ước muốn đó sẽ chẳng bao giờ thành hiện thực, bởi vì cô vĩnh viễn không thể thay đổi quá khứ đầy bi thương đó.
Khi Eve quay lại, người đàn ông đã biến mất khỏi hành lang. Cô nghiến chặt răng, tay siết lấy chiếc ô.
Chỉ cần thấy ai đó liên quan đến mẹ, cảm xúc sẽ dần lấn át lý trí của cô.
Đôi chân cô như có suy nghĩ riêng, nó quay ngược lại, theo hướng mà cô đã vừa đi qua, mắt cô tìm kiếm người đàn ông có vết sẹo. Cô phát hiện người đàn ông đó đang đi trên một hành lang khác, và cô lén đi theo ông. Cô đặt hộp cơm của mình vào một góc, giữ ô gần ngực.
Dinh thự của gia tộc Moriarty vô cùng rộng lớn với nhiều hành lang và gian phòng hơn là vẻ bề ngoài. Sau một phút, Eve đã mất dấu người đó, mắt cô tìm kiếm ông ta. Ông ta vừa mới ở ngay trước mặt cô kia mà. Ông ta đi đâu mất rồi? Cô có thể nghe thấy tiếng tim mình đập vang dội bên tai.
"Cô nghĩ cô đang làm gì ở đây vậy?"
Eve quay lại và thấy phu nhân Annalise.
"Cô không biết rằng hầu hết các khu vực trong dinh thự này chỉ dành riêng cho các thành viên trong gia đình hoặc những người hầu dọn dẹp thôi ư?" Phu nhân Annalise nhấn mạnh từng câu chữ.
Eve cúi thấp đầu, cố gắng trấn tĩnh con tim đang đập loạn nhịp, nhắm mắt sắp xếp suy nghĩ của mình. Khi ngẩng đầu lên, cô nhận thấy người phụ nữ kia đã tiến lại gần mình hơn.
"Thành thật xin lỗi, thưa phu nhân. Tôi chỉ mới đến đây vài ngày nên bị lạc đường đến phía bên này của dinh thự." Eve cho người phụ nữ một lý do khá đáng tin.
Nhưng với Eve, người đang ở dưới mái nhà của phu nhân Annalise, thì cho dù lý do có chính đáng đến đâu, người phụ nữ vẫn chờ đợi thời điểm để trả đũa đứa con riêng cũng chồng mình.
"Cô đi lạc tiện quá ha, trong khi đường đi từ phòng piano không hề phức tạp chút nào hết. Nhưng cũng chẳng trách được." Phu nhân Annalise tặc lưỡi. "Một người phụ nữ xuất thân thấp kém như cô sẽ không hiểu được sống ở một nơi như thế này có ý nghĩa gì đâu. Chắc giờ cô vẫn đang sống trong ngôi nhà dột mái và chỉ có một phòng nhỉ?" Người phụ nữ cười nhạo Eve.
Nhưng trước những lời nói khó nghe của người phụ nữ giàu có, Eve chỉ mỉm cười. Cô trả lời. "Nếu bà ngó qua lịch sử của vùng đất chúng tôi, bà sẽ thấy rằng đã có rất nhiều người đã thành công thay đổi số phận của mình, từ những kẻ nghèo khó trở thành những người đầy quyền lực đấy."
"Đó chỉ là lịch sử thôi, cô gái trẻ à. Còn giờ thì nhìn vào thực tại đi, thế giới lịch sử kia và thế giới mà chúng ta đang sống là hai thế giới rất là khác nhau." Phu nhân Annalise chế giễu sự thiếu hiểu biết của con người này. "Nếu cô nghĩ rằng mình có thể leo lên từng bậc thang của xã hội bằng cách làm gia sư thì hãy suy nghĩ lại đi. Nhìn lại bản thân mình trước đã. Gia đình cô trước đây có người làm gia sư, nên cô mới làm gia sư. Con gái của một người hầu sẽ trở thành một người hầu, con trai của một thợ săn sẽ trở thành một thợ săn, cuộc sống chính là như vậy."
Phu nhân Annalise muốn nhắc lại cho cô biết thân biết phận mình.
Điều duy nhất mà phu nhân Annalise không biết là Eve sống rất thoải mái. Eve có rất nhiều người quan tâm và yêu thương cô, và cô chưa bao giờ thiếu thốn thức ăn hay quần áo để mặc.
"Tôi đang có ý nói về không gian của dinh thự này, thưa phu nhân, chứ không phải địa vị." Eve trả lời.
"Ừ thì không, nhưng không bao giờ là quá muộn để nhắc cô nhớ về bản thân mình." Phu nhân Annalise nói. "Hay chúng ta thỏa thuận thế này đi? Ta sẽ trả cho cô một năm tiền lương. Thực ra sẽ nhiều hơn thế. Hãy nghỉ việc ở đây và đừng bao giờ xuất hiện ở đây nữa."
Một năm tiền lương? Thật sự mà nói thì lời đề nghị đó quả thật rất hấp dẫn. Một năm tiền lương là rất nhiều tiền đấy.
Phu nhân Annalise mỉm cười, chờ nghe con người này cuối cùng cũng chịu nghỉ việc.
"Không." Eve trả lời.
#Darkie