Chương 27: Kết cục của người que

Tiếng bước chân biến mất, và sự im lặng bao trùm hành lang, thứ vẫn còn lại là cảm giác lúng túng mà Eve đã cảm thấy vài giây trước.

Đôi mắt cô giờ chuyển từ đầu hành lang sang nhìn Vincent, người đang nhìn về hướng mà người quản gia đã dần khuất bóng. Đôi mắt anh đột nhiên nhìn chằm chằm vào mắt cô.

"Nếu cô còn nhìn nữa và tôi sẽ tin rằng cô đang đơn phương với tôi đấy," Vincent nói, màu đỏ đồng trong mắt anh ta hôm nay rõ ràng hơn so với lần cuối cùng cô nhìn thấy.

Eve không hề hứng thú với lời nói của anh, và cô hỏi anh, “Anh luôn như thế này à?"

"Như thế nào?" Vincent trong vô thức liếʍ lưỡi qua chiếc răng nanh của mình.

“Làm như anh thức dậy nhầm chiều giường vậy,” Eve trả lời, nhìn anh chằm chằm.

Vincent tiến một bước về phía cô ấy, và Eve ngay lập tức lùi lại một bước. Phản ứng của cô khiến anh thích thú, và anh mỉm cười, để lộ hàm răng đều thẳng tấp trắng tinh. Anh cúi người khéo léo trả lời cô.

"Tôi luôn luôn thức dậy đúng một chiều giường. Bởi vì đó là chiều đúng duy nhất." Sau đó, anh ấy đặt câu hỏi, “Cô và em gái đáng yêu của tôi đang nói về chuyện gì vậy?"

"Không có gì đặc biệt cả. Chỉ là những chuyện chung chung thôi," Eve trả lời, để ý thấy đôi mắt anh hơi nheo lại nhìn cô.

"Và đó là?" Giọng anh kéo dài, chờ cô giải thích. Anh thở dài: “Quả đúng là một lời nguyền khi mình sinh ra đã thông minh, sao lại còn sinh ra những người chậm chạp”.

Anh ta vừa gọi cô là đồ ngốc sao? Eve tự hỏi trong đầu và liếc nhẹ về phía anh.

Tất cả dấu vết của nụ cười trên khuôn mặt của Vincent biến mất, và anh nghiêng đầu trước khi hỏi cô: "Cô Barlow, cô vừa lườm chủ nhân của mình sao? Có vẻ như cô đang cần một hình phạt nhỏ cho sự bất kính này."

Eve lo lắng mỉm cười lắc đầu, "Tôi không dám, thiếu chủ Vincent."

Anh nhìn cô chằm chằm trong hai giây trước khi hỏi, "Vậy hai người đã nói về chuyện gì?"

Cô tự hỏi tại sao anh lại có ý định muốn biết về cuộc nói chuyện của họ. Cô ấy trả lời, "Chỉ là về việc cô của tôi là một cựu gia sư và sau đó là về người gia sư trước đó. Sao vậy?"

Môi Vincent nhếch lên, và ánh mắt anh cũng vậy. Một tiếng cười khẽ thoát ra từ đôi môi đầy tội lỗi của anh ta khiến cô cảm thấy bối rối.

"Sao á? Cô chỉ cần biết là Marceline không hẳn là tốt đẹp gì đâu."

Eve nhìn anh đầy lo lắng, không chắc liệu đây có phải là một loại thử thách nào đó dành cho cô hay không, "Anh là anh trai của cô ấy mà."

"Đó chính là lý do tại sao tôi đang cảnh báo cô. Cô càng tránh xa các thành viên trong gia đình này ra, và chỉ tập trung vào công việc của mình thì điều đó sẽ tốt hơn cho cô. Cô có hiểu lời tôi không, cô bé?"

Cái từ cô bé làm Eve lo lắng. Nó làm cô nhớ lại buổi chiều mưa tầm tã khi cô lần đầu tiên gặp Vincent.

“Tôi ở đây với tư cách là gia sư của cô Allie, và không quan tâm đến bất cứ điều gì khác,” Eve đứng yên không chớp mắt khỏi anh.

Vincent tặc lưỡi và nở một nụ cười đầy nham hiểm như rắn, "Thật tốt khi biết điều đó. Ngoài ra, có vẻ như cô cảm thấy khó khăn khi không chọc vào mũi mình vào những chuyện không cần thiết nhỉ?"

"Ý anh là gì?" Eve hỏi, và cô thấy Vincent đang nhìn chằm chằm vào mắt cô như thể đang tìm kiếm điều gì đó.

"Tôi sẽ cho cô một lời khuyên nhỏ. Cố gắng đừng dính vào rắc rối và chỉ tập trung công việc của mình. Rõ chứ?" Vincent đút tay vào túi quần.

Eve mở miệng, sẵn sàng tranh luận, nhưng rồi cô lại ngậm miệng lại. Đó chỉ là một lời khuyên đơn giản, và đơn giản biết bao, nhưng thật khó để cô ấy làm theo.

"Ngoài ra, tốt hơn hết là cô tránh chạm trán với Charles đi. Ông ta không hài lòng lắm với cách cô chia sẻ bữa trưa với ông ấy vài ngày trước đâu," Vincent nói, và đưa tay lên nhìn móng tay của mình.

Eve cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Cô đã cố gắng tránh đυ.ng mặt bất kỳ thành viên nào trong gia đình Moriarty, đặc biệt là Charles. Tất nhiên, vận may của cô không đủ tốt để tránh được mẹ của Allie, người đã luôn lườm cô ở hành lang.

“Vâng, thiếu chủ Vincent,” Eve cúi đầu.

"Marceline thân yêu đã nói gì với cô về cô gia sư trước đây?" Vincent hỏi cô, anh thả tay xuống.

“Thì… cô gia sư trước đó đã không đối xử tốt với cô Allie và đã bị sa thải khỏi đây,” Eve trả lời, và Vincent mỉm cười thích thú với những gì cô ấy nói.

"Có đúng không?" bối rối, Eve hỏi anh ta, và Vincent lắc đầu.

"Ồ, nó rất đúng đấy. Đúng nhất là như vậy," có một nụ cười ranh mãnh trên môi Vincent và sự hài hước trên khuôn mặt anh ta. Anh ấy nói. “Cô nên bắt đầu vào làm đi. Tôi không thích nhân viên vào làm chậm trễ."

Eve đồng ý, và sau một giây ngập ngừng ngượng nghịu, cô vội vã đi vào phòng piano.

Cô bé rất vui vẻ so với các thành viên khác trong gia đình, khiến Eve tự hỏi làm thế nào mà Allie lại có thể cư xử tốt như vậy. Mặc dù Vincent không phải là con trai ruột của phu nhân Annalise, nhưng có cảm giác như họ đều là những sinh vật trong bóng đêm.

Hai giờ trôi qua, Allie đẩy cuốn sổ mà cô bé đang viết lên.

Eve nhìn chằm chằm vào chữ viết, cố gắng hiểu những gì cô bé viết vì chữ xấu với bừa bộn quá. Allie nhận thấy điều này nên vai cô bé rũ xuống.

"Đừng nản lòng, tiểu thư Allie. Theo thời gian, em sẽ có thể cải thiện chữ viết tay của mình mà. Người ta có nói là người có nét chữ xấu mới chính là người thông minh nhất," Eve cố gắng làm Allie vui lên.

Nhưng Allie không phải là một đứa trẻ mù quáng nghe theo lời của Eve. Cùng lúc đó, cô bé đang dần tin tưởng Eve, cô bé chỉ bán tín bán nghi lời nói của cô gia sư.

"Làm tốt lắm, hầu hết các câu trả lời của em đều đúng nè," Eve khen ngợi cô bé và sau đó nói thêm, "Chúng ta cùng sửa những câu trả lời sai nha."

Allie gật đầu.

Và trong khi đứa trẻ tiếp tục học, Eve không thể quên được cái nhìn ẩn ý của Vincent.

Khi hết giờ làm, Eve đóng sách lại. Cô bé vẫn tiếp tục ở trong phòng, và không cố gắng đi theo Eve như ngày thứ hai cô đi làm. Cô nhìn vào bé Allie đang quan sát mình chằm chằm.

"Chị nghĩ em thật ngoan đó, tiểu thư Allie. Nên chị muốn dành chút thời gian ở đây," Eve nói, và Allie cụp mắt xuống. Eve không biết liệu đó là do cô bé gái nhút nhát hay có điều gì đó khiến cô bé khó chịu. "Chị xin lỗi về những gì đã xảy ra..." Lời nói của cô ấy mơ hồ, "Hay là có phải em nhớ cô gia sư cũ chứ?"

Allie từ dưới đất nhìn lên, và cô ấy chớp mắt với Eve.

Sau đó, cô bé nhặt cuốn sách của mình lên và bắt đầu viết nguệch ngoạc điều gì đó. Tò mò, Eve tiến lại gần vài bước để xem cô gái đang làm gì. Allie đã vẽ một người phụ nữ bằng que.

"Uh... bức tranh thật đẹp ha," Eve nhận xét, và Allie lắc đầu.

Cô bé chỉ tay về phía Eve. "Đây là chị sao?" Eve hỏi lại, nhưng cô gái chỉ lắc đầu. “À, hình như là phụ nữ…”

Eve xoa gáy, vài giây sau mới hỏi. "Cô gia sư? Cô gia sư trước hả?" Và Allie gật đầu.

Cô bé sau đó đánh một dấu "x" nhỏ lên mắt của người hình que

Eve sắc mặt hơi tái nhợt và thì thầm trong bàng hoàng. “Cô gia sư trước không hề bị sa thải…”

#Nhum