Chương 11: Bên trong hẻm sâu

Eve chăm chú nhìn vào bên trong lọ sứ như thể muối của cô sẽ xuất hiện trở lại bằng cách thần kỳ nào đó. Và dù có cố đến đâu, nhưng rồi cô cũng sớm bỏ cuộc và thở dài thườn thượt.

"Sao mình lại quên đổ đầy nó vậy trời?" Cô đưa tay vào bên trong lọ, chạm đến đáy và cảm thấy ngón tay mình đang chạm vào vài hạt nhỏ còn sót lại.

Khác với khi còn nhỏ, Eve không phải quá lệ thuộc vào muối tắm mỗi ngày nữa. Từ khi bước sang độ tuổi thứ mười tám, cuối cùng cơ thể cô đã quen với đôi chân mình, nhưng như thế không có nghĩa là cô không cần sử dụng muối. Một tuần, cô phải sử dụng muối ít nhất một lần. Ngâm mình trong nước muối càng lâu thì đôi chân của cô càng trở nên yếu ớt hơn.

Cô đã đủ vụng về rồi. Điều cuối cùng cô cần là ngã úp mặt xuống đất.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, cô thay một bộ đầm mới và đi xuống bếp. Cầm ly nước chanh mát lạnh trên tay, cô nhấp vài ngụm rồi hỏi Eugene đang dọn dẹp căn bếp.

"Chúng ta còn đá phèn dư trong kho không nhỉ?"

Eugene dừng tay và gật đầu. "Chúng ta còn đủ cho em dùng trong bốn tuần tới đấy. Em có muốn anh lấy một ít cho em không?" Anh ta hỏi cô.

"Em tự lấy được rồi?” Eve trả lời, cô bước đến kho, và anh ta đi theo sau cô.

"Em dùng hết rồi sao?" Eugene hỏi, và Eve gật đầu.

"Em đã dùng hết cả rồi. Mặc dù em sẽ không cần dùng đến nó trong ba ngày tới, nhưng nên dự trữ chúng thì vẫn tốt hơn." Eve cúi xuống, lôi ra một chiếc túi nhỏ nằm đằng sau những chiếc lọ khác. Cô mở túi vải nhỏ, bên trong nó chứa những viên đá nhỏ màu đen. Sau khi lục lọi qua một cái lọ khác, cô liền nói. "Chúng ta hết bột ngà rồi. Có vẻ phải làm một chuyến vào sâu trong chợ thôi."

"Để anh đi cùng với em." Eugene đề nghị, và Eve khẽ gật đầu với anh.

Không phải là Eve không có khả năng tự lo cho bản thân mình, nhưng phu nhân Aubrey chưa bao giờ chấp thuận việc Eve tự mình đi vào góc tối của khu chợ ấy, và bà muốn Eugene đi cùng Eve hơn.

Nếu Eugene biết cách xác định đúng các loại đá thì anh ta đã có thể tự mình đi mua nó, nhưng anh đã nhiều lần bị lừa mua trúng những viên đá bình thường vô dụng. Trong những năm đầu khi phu nhân Aubrey thu nhận Eve về nuôi nâng, bà biết một thương gia có bán chúng. Nhưng mà ba năm vềs trước, thương gia ấy đã biến mất một cách bí ẩn không tung tích.

Mặc dù thị trấn của họ đa phần thuộc tầng lớp trung lưu và hạ lưu, nhưng rất nhiều vật phẩm không có ích cho con người vẫn được bày bán ngay trong Meadow mà họ không hề hay biết.

Eve và Eugene đi bộ đến khu chợ nằm ở góc của thị trấn.

"Thời tiết dường như đã thay đổi khá nhanh trong hai giờ qua nhỉ." Eugene nhận xét, anh nhìn lên và thấy bầu trời đang dần âm u với nhiều mây kéo đến.

May cho Eve, cô có mang theo ô.

Hai người mua sắm những thứ bình thường khác để tránh không bị nghi ngờ trước khi đến cửa hàng của thương gia bán các loại đá.

"Chào buổi chiều, cô Eve. Đá của tôi có giúp ngăn chống nước thấm không?" Thương gia hỏi.

"Vâng, đá của ông rất tốt đấy. Nhưng tôi nghĩ chúng tôi sẽ cần mua thêm nữa." Eve mỉm cười. Cô giải thích. "Ngôi nhà đó đã khá cũ kỹ rồi, nó cần được chăm sóc liên tục."

"Tôi cũng nghĩ thế." Thương gia đồng ý. "Nhưng cô không cần phải đích thân đến đây để làm việc đó đâu mà, vì tôi có thể gửi những thứ này cho người hầu của cô được mà."

"Thì tôi đang kiếm cớ ra ngoài và vào chợ đi dạo chút thôi mà." Eve tiến lại gần hơn để nhìn vào một trong những chiếc túi vải, rồi cô ngước mắt lên nhìn thương gia đang ném những viên đá trắng vào túi. "Có vẻ như ông có những cái trông đẹp hơn nhỉ. Chỗ này bán bao nhiêu thế?"

Thương gia liếc nhìn và trả lời. "Đống đó là hàng khá mới và có chất lượng rất cao. Nó có giá năm mươi shilling, nhưng nếu cô muốn mua, tôi sẽ bán nó với giá ba mươi thôi."

Eve trả lời. "Ông tốt bụng thật đấy."

Từ trước đến nay, những quý tộc giàu có chỉ biết rằng tộc tiên cá sử dụng muối, nhưng không ai biết đó là loại nào vì có hai thành phần trộn lẫn trong đó. Đá phèn và bột ngà. Đây là lý do tại sao Eve mua những viên đá này và sau đó nghiền chúng để sử dụng.

"Tôi có nên thêm chúng vào không?" Thương gia hỏi nhằm kiếm thêm lợi nhuận.

Eve bỗng có chút phân tâm khi cô đột nhiên nghe thấy tiếng động bên trong các con hẻm của khu chợ phía xa. Nó không chỉ thu hút sự chú ý của cô mà còn của một số người khác. Sự khác biệt duy nhất là những người kia sẽ lập tức quay trở lại công việc họ đang làm và cố gắng tránh khỏi góc tối của chợ, còn Eve thì nhìn chằm chằm về hướng đó.

Những đám mây phía trên thị trấn Meadow bay lơ lửng, khẽ kêu lên ầm ầm nhỏ.

"Có lẽ lần sau đi." Cô đáp. Cô trả tiền cho người bán, rồi ông đưa chiếc túi cho Eugene. "Cảm ơn."

"Cô Eve, đi lối này." Eugene giật mình nói khi phát hiện Eve đang đi theo hướng ngược lại.

"Anh có muốn đi dạo với em chút không, Eugene?" Mắt cô ánh lên vẻ tò mò, khiến Eugene có chút hốt hoảng.

"Không.. anh nghĩ chân anh hơi mỏi rồi á, và chúng ta nên quay.. Chờ đã! Đợi anh cái đã nào!" Trong khi Eugene đang nói thì Eve bắt đầu đi theo hướng ngược lại. Bắt kịp cô, anh vội vàng thì thầm. "Anh không nghĩ nơi em đang định đến sẽ an toàn chút nào đâu Eve."

"Hình như em vừa nghe thấy tiếng ai đó hét lên, và nó rất nhỏ." Eve lo lắng trả lời.

"Anh thì nghĩ đó là dấu hiệu để chúng ta quay về chứ không phải tiến đến đó để điều tra đâu em." Eugene nhìn quanh, và họ tiếp tục bước đi. Những người ở phía bên này của những con hẻm mặc áo choàng dài kín mặt, trông họ không giống những người tử tế hay có ý định tốt lành gì hết.

"Thì lại đó nhìn chút rồi về thôi." Eve nói vì cô biết nếu cô không xem chuyện gì đã xảy ra ngay bây giờ, cô sẽ liên tục tự hỏi liệu có người nào đó đang lâm vào rắc rối hay không. "Không có gì phải lo lắng đâu mà Eugene. Chúng ta vẫn đang ở trong thị trấn của mình mà."

Mặc dù cơn gió thổi qua rất buốt người, nhưng Eugene liền bắt đầu đổ mồ hôi hột. Anh nâng cao cảnh giác để chắc chắn rằng không có ai đang nhìn vào họ, nhưng anh biết sớm muộn gì, mọi người cũng sẽ nhìn cả hai bọn họ mà thôi.

Đôi mắt xanh biếc của Eve đảo khắp nơi để tìm kiếm xem có chuyện gì đáng chú ý không, nhưng cho đến hiện tại, mọi thứ trông vẫn rất bình thường. Vì tiếng hét cô nghe khá nhỏ nên cô cũng không chắc đó là giọng nam hay nữ.

Ngay sau đó, những giọt nước bắt đầu rơi từ trên trời xuống, ban đầu khá nhẹ, rồi nước lao xuống càng lúc càng mạnh. Cả Eve và Eugene đều mở ô che trên đầu mình.

Vài bước chân sau, cơn mưa lớn tầm tả cản trở tầm nhìn của họ. Những người dân thị trấn vội vã trở về nhà mình, vài người khác thì tìm chỗ trú mưa. Còn một số người vẫn tiếp tục lảng vảng trong những con hẻm tối của khu chợ.

"Tiểu thư Eve! Có lẽ chúng ta nên quay lại đây sau cơn mưa đấy." Eugene nói.

‘Anh nói có lý,’ Eve thầm nghĩ. Cô không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì qua làn mưa tầm tã này chút nào hết.

"Được rồi, chúng ta quay trở lại sau vậy!" Cô đồng ý vì họ sẽ chỉ lãng phí thời gian nếu tiếp tục.

Đi được một quãng khá xa góc tối của khu chợ, cả hai bắt đầu đi bộ trở lại.

Eve không nhịn được quay ra sau nhìn, hơi nhíu mày. Khi quay đầu lại, cô nhận thấy một bức tường đen.

Vì muốn tránh nó, cô xoay chân, nhưng cũng chính lúc đó, cô nhận ra “bức tường” đen mà cô thấy thực ra không phải là bức tường, mà là một người đàn ông mặc áo choàng đen. Đôi mắt cô nhìn thẳng vào mái tóc bạch kim sẫm màu của anh ta, và đôi mắt màu hạt dẻ kia nhìn thẳng vào mắt cô.

Trong khi xoay chân, mắt cá Eve trẹo đi, và trong bàng hoàn, cô bắt đầu ngã ra sau.

Chiếc ô cô đang cầm bay khỏi tay, tay kia của cô hoảng loạn với tới về phía người đàn ông, nhưng anh ta chỉ nghiêng đầu. Và ngay sau đó, Eve té oạch xuống đất.

#Darkie